Chương 35: (Vô Đề)

Lộc Tang Tang rất rành đường đi nước bước ở bệnh viện số hai, sau khi xuống khỏi taxi, cô chạy như điên vào bên trong, nhiều lần suýt chút trượt chân, nhưng cô vẫn cố gắng lảo đảo chạy đi.

Cuối cùng cũng đến trước cửa phòng cấp cứu, một y tá tiến đến hỏi cô: "Cô chính là con gái của bà Chung Thanh Phân phải không?"

Mắt Lộc Tang Tang đỏ bừng, cô cố nén nước mắt trả lời: "Mẹ tôi không sao chứ?"

"Các bác sĩ đang cấp cứu, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

Cả người Lộc Tang Tang lung lay, cô té lên băng ghế bên cạnh.

Y tá vội giữ chặt cô, "Cô bình tĩnh một chút..."

"Mẹ tôi sẽ không sao đúng không..."

"Chúng tôi nhất định cố gắng hết sức." Y tá nói tiếp: "Chỗ này cần cô phải ký tên."

Trên hành lang vắng vẻ, chỉ có đèn cấp cứu đỏ đến kinh người, Lộc Tang Tang lau nước mắt, tay run run rẩy rẩy nhận lấy bút, "Sao lại xảy ra tai nạn xe, rõ ràng mẹ còn rất khỏe..."

"Là như thế này, bà Chung xảy ra tai nạn trên đường Ý Xương, vừa rồi cảnh sát có nói bà Chung lái xe lao qua vạch phân cách, va chạm với xe đi bên làn đối diện, có lẽ là lái xe không tập trung... Có điều đây chỉ là đánh giá sơ bộ, tình hình cụ thể thế nào, cô nên  đến cục cảnh sát sẽ rõ hơn."

Không tập trung...

Lộc Tang Tang trả bút lại cho y tá, cô đưa tay che mắt. Cô liên tục lau nước mắt, ánh sáng trong mắt toàn là hoảng loạn và bất lực. Sống trên đời hai mươi mấy năm, thế nhưng đây là lần đầu tiên cô sợ hãi đến thế. Loại sợ hãi này còn kinh khủng hơn việc Lộc Trí Viễn muốn vứt bỏ cô lúc nhỏ, lại càng đáng sợ hơn việc bị ông bà nội ghét bỏ.

Nước mắt lau không sạch nổi, Lộc Tang Tang chậm rãi thả tay xuống, cố kiềm chế không khóc.

Giờ phút này, cô cảm thấy mọi sự đều không quan trọng nữa. Tài sản cái gì! Lợi ích cái gì! Người nhà cái gì! Cô không cần nữa!

Cô không muốn tranh giành, cô chỉ muốn mẹ cô khỏe mạnh, cô có thể mất tất cả, nhưng không thể mất mẹ được. Nếu mẹ rời khỏi cô, vậy cô cần những thứ kia làm gì nữa.

"Lộc Tang Tang."

Có người gọi tên cô, giọng rất quen, cách cô không xa. Tuy nhiên cô vẫn không ngẩng đầu, hiện tại đầu óc cô cực kỳ căng thẳng, sợ sau khi phòng cấp cứu mở cửa, cô sẽ nghe được tin tức mà mình không muốn nghe.

Người gọi cô nhanh chóng đi đến gần, anh ngồi xổm trước mặt cô, lấy khăn tay lau nước mắt cho cô.

Đến lúc này, ánh mắt Lộc Tang Tang mới dần có tiêu cự, một giọt nước mắt to như hạt đậu rơi thẳng xuống, rơi lên cánh tay người nọ.

"Không sao đâu, đừng khóc." Anh nói.

"Đoạn Kính Hoài?"

"Ừ."

Lộc Tang Tang bắt lấy ống tay áo anh, cô mất định hướng nói: "Anh, anh có thể đi xem giúp tôi một chút không, xem mẹ tôi có khỏe hay không?"

"Bây giờ tôi không vào được." Thấy dáng vẻ mất hồn của cô, trái tim Đoạn Kính Hoài hết sức khó chịu, thân là một bác sĩ, trường hợp người nhà bệnh nhân như thế này, anh đã gặp không ít. Bình thường anh có thể bình tĩnh ứng phó, song đối mặt với Lộc Tang Tang, anh không làm được.

Anh lại lau nước mắt cho cô rồi vụng về an ủi: "Bên trong có bác sĩ giỏi nhất, em yên tâm, không có chuyện gì đâu."

Lộc Tang Tang hít sâu một hơi, cô buông ống tay áo anh ra, "Phải, không có chuyện gì đâu, mẹ rất yêu quý mạng sống của mình, không sao đâu."

Hai người không nói thêm gì nữa, Đoạn Kính Hoài ngồi bên cạnh cô, đầu óc hỗn loạn. Anh cũng vừa mới biết việc Chung Thanh Phân bị tại nạn xe, ngay tại giây phút biết tin, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu anh chính là, Lộc Tang Tang sẽ như thế nào đây? Anh biết quan hệ gia đình cô tương đối phức tạp, anh cũng biết tình cảm giữa hai mẹ con cô cực kỳ tốt.

Giả sử mẹ cô xảy ra chuyện không may, cô sẽ như thế nào, thật khó có thể tưởng tượng.

Không biết qua bao lâu, đầu kia hành lang truyền đến tiếng bước chân."

"Tang Tang!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!