Nhà Từ Dao cùng hướng với hai người, nhưng khoảng cách xa hơn nhiều. Một là ở trung tâm thành phố, một là cách trung tâm thành phố một tiếng lái xe.
Sau khi về nhà, Lộc Tang Tang đoán Đoạn Kính Hoài vẫn đang trên đường đưa người ta về, cô quăng đại túi xách sang một bên, mặt mày hậm hực.
Đương nhiên, đây là cô thúc đẩy. Chẳng qua là tim không thắng nổi hành vi, ngoài miệng bảo người ta làm như vậy, thái độ cũng làm như chẳng có việc gì, song đến khi chỉ còn lại một mình, cô không thể dối lòng là không quan tâm.
Mặc dù đã vài lần tự nhủ với bản thân chuyện này không có gì cả, nhưng nội tâm vẫn không kiềm chế được mà tức giận.
Lộc Tang Tang đi về phòng mình, cô cởi quần áo, tẩy trang rồi tắm rửa, gội đầu sấy tóc một lúc lâu, thế nhưng làm nhiều chuyện như vậy rồi mà Đoạn Kính Hoài vẫn chưa về.
Lộc Tang Tang rời khỏi phòng, cô tùy ý cột tóc thành đuôi ngựa, mặc đồ ngủ ngồi trên sofa.
Cô ngủ không được cho nên mở TV trong phòng khách lên, chọn đại một chương trình tuyển thực tập sinh bắt đầu xem.
Hơn mười một giờ, Đoạn Kính Hoài về nhà.
Anh mở cửa rồi đổi dép lê.
Từ đầu đến cuối, Lộc Tang Tang vẫn không nhìn anh, cô dán chặt mắt vào màn hình TV, lúc buồn cười thì sẽ vui vẻ cười ha ha hai tiếng.
Đoạn Kính Hoài đặt chìa khóa xuống, lúc đi vào phòng khách, sắc mặt anh cực kỳ khó coi. Đưa Từ Dao về nhà tốn không ít thời gian của anh, trên đường đi, cảm giác bực bội không ngừng dâng lên, chuyện này khiến cho tâm trạng anh có chút bất ổn, thế nên trong đêm khuya, anh liên tục tăng tốc độ.
Anh luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân mình, có điều đêm nay anh lại mất khống chế.
"Lộc Tang Tang." Anh đứng trước bàn trà, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Lộc Tang Tang ngáp một cái, lúc này cô mới dời mắt lên người anh, "Mới về à? Tốn nhiều thời gian như vậy?"
Đoạn Kính Hoài: "Nhà cô ấy rất xa."
"Ồ." Lộc Tang Tang cười cười, "Tôi còn tưởng hai người ghé đâu đó uống vài ly chứ."
"Tôi và cô ấy đều là bác sĩ, sẽ không uống rượu."
"Đúng nhỉ." Lộc Tang Tang rũ mi, "Hai người đều là bác sĩ, cùng một loại người, tôi không biết."
Trông thái độ điềm nhiên như không của cô, anh chợt nhớ đến dáng vẻ tặng anh cho người ta lúc nãy của cô, cô thật sự... thật sự không để ý sao?
"Tại sao vừa rồi không ngồi xe tôi?"
"Thì chẳng phải anh còn đưa Từ Dao về nhà à?"
"Chúng ta có thể đi chung."
"Tại sao phải như vậy?"
Đoạn Kính Hoài: "Tại sao không thể như vậy?"
Lộc Tang Tang nghiêng đầu, "Thế nhưng tôi đi chung với anh thì sao hai người có không gian trò chuyện tâm sự chứ?"
Đoạn Kính Hoài cắn răng: "Chúng tôi trò chuyện cái gì?"
"Trên bàn ăn, chẳng phải hai người có rất nhiều chuyện để nói sao? Tôi thấy Từ Dao có vẻ rất thích hàn huyên với anh." Lộc Tang Tang chống cằm, trong mắt là ánh sáng như đang xem kịch vui, "Cô ấy thích anh."
"Lộc Tang Tang, chúng ta đã kết hôn." Đoạn Kính Hoài trầm giọng nói.
"Ừm, tôi biết."
"Vì vậy tôi sẽ không cùng những người khác..." Đoạn Kính Hoài dừng lại một lát, "Em không cần suy nghĩ bậy bạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!