Cả phòng bao đều yên tĩnh trong nháy mắt, mãi cho đến khi Đoạn Kính Hoài kéo ghế ở vị trí bên cạnh anh.
"Ngồi đây đi."
Từ trước đến nay Lộc Tang Tang rất dễ làm quen, trước mặt người xa lạ chắc chắn cô sẽ không cảm thấy ngại ngùng. Cô đặt túi xách rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Đoạn Kính Hoài.
"Chào mọi người, em là Lộc Tang Tang."
"Ồ... Em chính là Tang Tang à." Uông Cao Thỉ phản ứng đầu tiên, anh chàng vội đứng lên giơ tay ra, "Chào em chào em, anh là Uông Cao Thỉ, bạn cùng lớp của Kính Hoài ở viện y."
Lộc Tang Tang bắt tay anh chàng, "Vậy ạ, trước đây nhờ có anh quan tâm anh ấy."
Uông Cao Thỉ sửng sốt, "Hả? Không đâu không đâu."
"Sao lại không? Bác sĩ Đoạn khó gần như thế, các anh tình nguyện kết bạn với anh ấy, nhất định là các anh rất quan tâm anh ấy rồi." Lúc nói chuyện giọng Lộc Tang Tang mang theo ý vui đùa rõ ràng, không chỉ không làm mọi người khó chịu, còn khiến người nghe có cảm giác mình đã làm được chuyện gì đó lớn lao lắm.
Uông Cao Thỉ cười ngồi xuống, "Kính Hoài, bà xã cậu ăn nói khéo quá."
Đoạn Kính Hoài hơi cong môi dưới, anh quay sang nhìn cô, "Ăn chút gì đi."
Lộc Tang Tang gật đầu.
Kế tiếp, mọi người lần lượt giới thiệu bản thân, Lộc Tang Tang chân thành nghe hết, sau đó Đoạn Kính Hoài gắp thức ăn cho cô, cô hơi đói bụng, nên không khách sáo mà bắt đầu ăn.
Từ Dao luôn yên lặng quan sát Lộc Tang Tang, cô cảm thấy một nửa kia của Đoạn Kính Hoài hẳn là phải điềm đạm nho nhã đoan trang, đúng kiểu con gái rượu, song khi nhìn thấy Lộc Tang Tang, nhận thức này hoàn toàn bị phá vỡ.
Thoạt nhìn Lộc Tang Tang... Nói thế nào nhỉ? Không hề giống bất kỳ một cô gái nào mà cô từng tiếp xúc, chẳng hiểu sao trên người cô ấy có loại khí chất tự tin cao ngạo, giống như tất cả mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay.
"Hai ngày trước tớ nhận một bệnh nhân, mấy đốt sống lưng gần như đã thoái hóa, vậy mà một vừa hai phải khăng khăng mình không có việc gì, chụp X
-quang xong thì nằng nặc đòi xuất viện..." Trên bàn đều là bác sĩ, vừa ăn vừa trò chuyện, đề tài dĩ nhiên là y học.
Thỉnh thoảng đề cập đến vài trường hợp hiếm gặp, thỉnh thoảng chia sẽ về tình hình bệnh nhân, sau đó là nghiên cứu thảo luận, lọt vào tai Lộc Tang Tang cứ như vịt nghe sấm.
Ngay từ đầu, Lộc Tang Tang đã biết thế giới của Đoạn Kính Hoài không phải cô muốn hiểu là hiểu được, bây giờ cô càng cảm nhận được rõ ràng hơn.
Cô ra vẻ chẳng thèm để ý, nhưng đôi lúc thấy vị bác sĩ nữ kia thoải mái đối đáp, cô vô thức nghĩ nghĩ, có cảm giác gì nhỉ?
"Này, tôi trông cô quen mắt lắm?"
Triệu Thiên Thiên và Lộc Tang Tang người ngồi bên trái người ngồi bên phải Từ Dao, cô nàng là người duy nhất giống cô, đều không phải bác sĩ, đại khái là rảnh đến chán, cô nàng đổi chỗ với Từ Dao để nói chuyện phiếm với cô.
"Chúng ta từng gặp sao?"
"Có lẽ là không, nhưng tôi cảm thấy, trông cô rất quen."
Lộc Tang Tang nghĩ không chừng cô nàng đã thấy ảnh cô trên báo lá cải, cho nên cô cười cười đáp: "Mặt tôi tương đối phổ biến, cảm thấy quen mắt là rất bình thường."
"Hi, cô đừng nói nhảm, người xinh đẹp như cô sao có thể là mặt phổ biến." Triệu Thiên Thiên đánh giá cô từ đầu đến chân, đoạn reo lên, "Ai nha, túi xách của cô giống cái của đồng nghiệp tôi quá."
Lộc Tang Tang gật đầu, "Thế hả?"
"Đúng rồi, tôi cảm thấy rất đẹp, tôi cũng muốn mua một cái."
Lộc Tang Tang: "Nhưng... Túi xách này không dễ mua lắm, tôi có người bạn có thể mua, hay là tôi cho cô wechat của người đó nhé."
Lộc Tang Tang sửng sốt một chút, chiếc túi xách này là bản giới hạn của năm nay, cô nhờ vả bạn bè để ý rất lâu mới mua được, ở Đế Đô cửa hàng nào có bán?
"Cô mua cái này bao nhiêu tiền thế? Đồng nghiệp tôi nói giá hơn năm nghìn, cái của cô giá thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!