Lộc Tang Tang ở nhà ngủ thẳng giấc đến chiều, rời khỏi phòng xuống lầu, cô chỉ thấy Lộc Trí Viễn ngồi trong phòng khách.
"Chào buổi sáng." Cô tùy ý chào hỏi.
Lộc Trí Viễn đáp lại: "Không còn sớm nữa."
"Ồ."
"Mọi người ăn cơm trưa rồi, em bảo thím Lưu chuẩn bị bữa trưa cho mình đi."
"Biết rồi." Lộc Tang Tang vừa ngáp vừa đi vào phòng ăn.
Lộc Trí Viễn nhìn theo bóng lưng Lộc Tang Tang, đột nhiên anh nhớ đến khi cô còn nhỏ, kỳ thật khi cô còn nhỏ, khoảng sáu tuổi, lúc đó cô cực kỳ bám anh, có lẽ cô không hiểu chuyện, cũng có lẽ cô khách quan cho rằng so với Lộc Sương thể hiện chán ghét ra mặt, anh hiền hòa hơn rất nhiều.
Thế nhưng khi đó Lộc Tang Tang không biết, ở độ tuổi ấy, anh càng cảm nhận được nỗi khổ cha mẹ li hôn hơn Lộc Sương Lộc Thừa nhiều, anh giận lây sang cô, càng cực kỳ chán ghét người mẹ kế kia.
Vì thế ngay tại lúc em gái tin tưởng anh nhất, ngoài miệng anh nói muốn dẫn cô đến công viên chơi, sau đó nửa đường bỏ rơi em gái.
Khi đó tuổi anh còn nhỏ, anh cảm thấy làm như thế ba mình và mẹ kế nhất định sẽ cãi nhau, mẹ anh có thể trở về...
Thời gian trôi qua, anh dần lớn lên, anh biết rõ nhiều chuyện không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, anh biết ba mẹ mình ly hôn không phải vì mẹ Lộc Tang Tang.
Giận lây sang cô, chẳng qua chỉ là trò cười.
Hối hận sao?
Có chứ.
Có điều rất nhiều chuyện dẫn đến xa cách đã xảy ra, nhiều năm qua, anh biết rõ Lộc Tang Tang vô cùng hận anh, cũng rất chán ghét anh.
"Mẹ em đâu?" Lộc Tang Tang cầm bánh mì nướng đi trở ra.
Lộc Trí Viễn lấy lại tinh thần, "Trong phòng."
"Hôm nay anh không đến công ty à?"
Lộc Trí Viễn lắc đầu.
"Ồ."
Buổi chiều Chung Thanh Phân phải tham dự buổi tiệc nhỏ giữa các phu nhân, hiện tại bà đang chọn lễ phục trong phòng chứa quần áo.
Lộc Tang Tang gõ cửa, tiến vào.
Thấy cô, Chung Thanh Phân hết hồn: "Sao con lại ở đây?"
Lộc Tang Tang ngồi xuống bên cạnh bà, "Tối qua con ngủ ở nhà."
"Con bé này, sao không nói tiếng nào hết! Chắc tối qua trở về khuya lắm hả?"
"Dạ, cả người đầy mùi rượu, không dám gọi kẻo mẹ nhọc lòng rời giường mắng con."
"Con ------" Chung Thanh Phân trừng mắt nhìn cô, "Uống rượu xong chạy về nhà ngủ? Kính Hoài đâu?"
"Mắc mớ gì tới anh ấy, con thích thì con về thôi." Lộc Tang Tang lắc lắc tay Chung Thanh Phân, "Mẹ à, con chỉ muốn quay về thăm mẹ một chút thôi mà."
"Có phải con cãi nhau với thằng bé không?"
"... Không có."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!