Chương 3: (Vô Đề)

Lộc Tang Tang thật sự to gan, cũng thật sự nói nhiều, nhưng chẳng hiểu lý do vì sao, trong tiềm thức cô luôn có chút kính sợ Đoạn Kính Hoài.

Có thể là thói quen từ nhỏ, mặc dù bây giờ đã là vợ chồng địa vị bình đẳng, cô vẫn không có cách nào thay đổi tư tưởng này.

Ban đêm, quán bar.

"Ôi, cuối cùng thì Lộc đại tiểu thư cũng đến rồi."

Không biết ai đột nhiên lên tiếng, một đám người ngồi trên ghế dài đều quay đầu nhìn lại.

Ngoài cửa ra vào có một cô gái tóc dài đi tới, mặt mày xinh đẹp, trang điểm tinh tế, bước chân như mang gió.

Trên người cô mặc áo sơ mi và quần đen công sở, bộ trang phục vốn dĩ không hề phù hợp với buổi tụ tập nơi đây, nhưng chẳng biết tại sao, quần áo như thế mặc trên người cô gái này lại sinh ra một loại cảm giác cấm kỵ, dường như chỉ cần cởi bỏ một nút áo trên cùng, cô có thể trở thành Nữ Vương hư hỏng của buổi tụ tập đêm nay.

"Tang Tang, ở chỗ này!"

Sau khi ăn cơm tối ở công ty, Lộc Tang Tang đi thẳng đến quán bar, cho nên lúc ngồi trên xe cô chỉ trang điểm sơ lại, quần áo cũng không thay đổi. Cô đi đến ghế dài, thấy rõ chị em tốt Nguyễn Phái Khiết và đám bạn bè có cả trai lẫn gái.

Cảm giác quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn, thật tốt.

"Mọi người đến sớm thế." Lộc Tang Tang đi đến vỗ vai Nguyễn Phái Khiết.

"Tang Tang đến rồi."

"Gần đây Lộc đại tiểu thư thế nào?"

"Hình như gầy hơn thì phải?"

...

Mọi người lần lượt chào hỏi cô, cô đáp lại từng người một.

"Vẫn như cũ thôi, rảnh muốn chết, cho nên mới tìm mọi người ra giải sầu đây... Tớ gầy đi sao? Có thật không, gần đây tớ ăn hơi nhiều đó... Ôi chao, anh trai nhỏ này là bạn ai dẫn tới đây? Đẹp trai nha..."

Cả đám ồn ào cười nói, vất vả lắm Lộc Tang Tang mới thoát khỏi câu hỏi của mấy người kia, cô quay sang hỏi Nguyễn Phái Khiết: "Dương Nhâm Hi đâu rồi, sao còn chưa tới?"

Nguyễn Phái Khiết ngáp một cái, "Đi toilet, cậu ta tới nãy giờ rồi."

Lộc Tang Tang ồ một tiếng sau đó hung hăng nói: "Đợi cậu ta trở lại, tớ nhất định phải giết chết cậu ta, cậu không biết đâu, sáng hôm nay cậu ta gọi điện cho tớ, dám ở trước mặt Đoạn Kính Hoài bô bô ba la cái gì tiểu thịt tươi, mặt mũi tớ bị cậu ta làm mất sạch rồi!"

Mắt Nguyễn Phái Khiết lập tức sáng quắc, "Cái gì? Đoạn Kính Hoài về rồi?"

Lộc Tang Tang ừ.

"Tình hình thế nào, tại sao không nói tiếng nào đã quay về... Ôi chao, không phải chứ? Sao cậu có thể đến quán bar?"

Lộc Tang Tang lườm lườm, "Cậu không sao đó chứ? Anh ấy trở về thì tại sao tớ không thể đến?"

"Ý của tớ là, con người đứng đắn như Đoạn Kính Hoài sao có thể bỏ mặc cậu tới đây lêu lổng."

"Tại sao không?" Lộc Tang Tang lấy làm lạ nói: "Chúng tớ ai lo việc người đó, không ảnh hưởng lẫn nhau."

Nguyễn Phái Khiết chậc một tiếng: "Phung phí của trời, trai đẹp như vậy mà bị cậu lạnh nhạt."

"Đừng làm rộn, là anh ấy lạnh nhạt với tớ chứ không phải tớ lạnh nhạt anh ấy. Trước khi kết hôn thì đi du học, sau khi kết hôn thì đến Hồng Kông tập huấn, hoàn toàn không chào đón tớ, tớ có thể nói được gì."

Nguyễn Phái Khiết chống cằm, "Cậu có thể nói cái gì, không có hôn nhân ràng buộc cậu càng vui vẻ... Chẳng qua là nói đi phải nói lại, tính khí Đoạn Kính Hoài từ trước đến nay vẫn không thay đổi nhỉ."

Lộc Tang Tang gật đầu, đúng là không thay đổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!