Chương 24: (Vô Đề)

Từ công viên trò chơi đi ra đã là hoàng hôn, sau khi đưa Tiểu Nam về viện phúc lợi, hai người tự lái xe của mình về nhà.

Lúc đi được nửa đường, mẹ Đoạn Kính Hoài là Chúc Văn Quân gọi điện cho Lộc Tang Tang bảo hai người về nhà ăn cơm, Lộc Tang Tang ngoan ngoãn đồng ý, sau đó gọi điện cho Đoạn Kính Hoài.

Vì thế hai người đổi phương hướng, cùng lái xe về nhà họ Đoạn.

Trong nhà biết hai người sắp trở về, cho nên chờ bọn họ về mới ăn cơm. Cơm nước xong xuôi, Chúc Văn Quân còn nói muốn nấu canh cho bọn họ uống. Lộc Tang Tang đau đầu nghĩ xem phải tìm cách thoái thác chuyện này thế nào, đột nhiên cô nghe chất giọng lạnh tanh của Đoạn Kính Hoài vang lên bên cạnh, "Không cần, con không uống."

Chúc Văn Quân: "Canh này rất có lợi cho sức khỏe hai đứa, hơn nữa mẹ đã nấu rồi sao lại không uống?"

Đoạn Kính Hoài nhấn mạnh từng chữ một: "Con, không, uống."

Nhìn sắc mặt âm trầm của con trai, lại nghĩ đến đại khái là chén canh lần trước bị phát hiện là gì rồi, cho nên bà nhanh chóng chỉa mũi tên sang Lộc Tang Tang: "Con không uống thì để Tang Tang uống, đừng không nghe lời như vậy."

"Cô ấy cũng không uống." Đoạn Kính Hoài vòng tay sang đặt lên bả vai cô, sau đó kéo cô đi ra ngoài, "Đi thôi."

Lộc Tang Tang quay đầu lại nhìn anh, trong lòng vừa mừng vừa sợ, sợ là vì không hiểu tại sao bác sĩ Đoạn lại bác bỏ ý tốt của người lớn như vậy, mừng là vì cô có thể không uống thứ nước canh đậm vị thuốc kia rồi!

"Này, không uống cũng không sao chứ?" Lộc Tang Tang nhỏ giọng nói.

Đoạn Kính Hoài: "Lần trước cô cũng không uống."

"..."

"Sao thế? Lần này muốn uống?"

Lộc Tang Tang vội vàng lắc đầu, "Không muốn không muốn!"

"Vậy đi theo tôi."

"Được!"

Trong phòng khách, ông cụ Đoạn đang thưởng trà, bà nội Ngụy Nhược Hoa và Đoạn Kính Hành đều ngồi bên cạnh, thấy hai người cùng đi ra, Ngụy Nhược Hoa vội bảo Lộc Tang Tang đến ngồi bên cạnh mình.

"Hôm nay nghe nói Kính Hoài không có ca trực, có phải hai đứa ra ngoài hẹn hò không?" Ngụy Nhược Hoa cười hỏi.

Chúc Văn Quân từ nhà bếp đi ra đúng lúc nghe được câu này, "Mẹ à, với cái tính tình kia của Kính Hoài, con thấy không phải đâu ạ."

Kỳ thật Ngụy Nhược Hoa cũng biết tính tình cháu trai nhà mình quá lạnh nhạt, rất nhiều chuyện đều không để tâm, vừa rồi bà hỏi như vậy cũng chỉ muốn bắt chuyện với Lộc Tang Tang mà thôi, chứ cũng không mong có thể nghe được đáp án khiến bà hài lòng.

"Mấy người trẻ tuổi các con nên hưởng thụ cuộc sống một chút, đến khi già rồi muốn đi cũng đi không được."

Chúc Văn Quân tiếp lời: "Đúng là như thế."

Lộc Tang Tang kéo tay Ngụy Nhược Hoa, "Bà nội, chúng con có ra ngoài chơi."

"Hả?"

"Thật ạ, hôm nay anh ấy đưa con đi chơi, còn chụp rất nhiều ảnh nữa."

Bậc người lớn cảm thấy ngoài ý muốn không nói, ngay cả Đoạn Kính Hành cũng đặt ly trà xuống liếc nhìn Đoạn Kính Hoài.

"Thật à? Mau cho bà xem thử." Ngụy Nhược Hoa cao hứng nói.

"Dạ được ạ." Lộc Tang Tang mở điện thoại, "Bà xem, công viên trò chơi thú vị lắm ạ."

"Đứa bé này là ai?"

"Đây là một đứa bé con giúp đỡ, thời gian này thằng bé đang tập thích nghi với chi giả, có thể đi lại được rồi ạ. Cho nên con và Kính Hoài muốn giúp thằng bé hoàn thành giấc mơ đến công viên trò chơi một lần."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!