Hai người đi dạo trong tiểu khu một lát, đi vòng vòng, rốt cuộc đi đến nơi quen thuộc.
"Ồ, nhà anh kìa." Đột nhiên Lộc Tang Tang chỉ vào ngôi biệt thự phía trước rồi thốt lên.
Đoạn Kính Hoài ngẩng đầu nhìn lên, đúng thế, đó là nhà cũ của gia đình anh, thật ra hiện tại biệt thự này vẫn thuộc quyền sở hữu của nhà anh, có điều tạm thời không ai ở.
"Có cảm giác quen thuộc không?"
"Tàm tạm." Đoạn Kính Hoài nói tiếp: "Gia đình tôi không ở cố định."
"Nói cũng phải, nhà các anh không ở lâu một chỗ, chuyển đông chuyển tây."
Đoạn Kính Hoài không lên tiếng, đại khái là cam chịu.
"Nhưng mà tôi có ấn tượng rất sâu với nhà anh đấy." Lộc Tang Tang nói tiếp: "Chẳng phải lúc trước tôi hay đến nhà anh sao, à đúng rồi! Tôi còn đốt pháo hoa trước cửa nhà anh nữa! Tôi lén đốt đó, về sau còn bị mẹ tôi mắng xối xả một trận. Có điều chắc lúc đó anh ở trường nên không biết việc này, tôi nói anh nghe, đẹp lắm luôn."
"Tôi biết."
"... Hả?"
Đoạn Kính Hoài giải thích: "Tôi biết cô đứng trước cửa nhà tôi đốt pháo hoa, ở chỗ kia."
Lộc Tang Tang nhìn theo hướng anh chỉ, vị trí đó hướng nam, bên trên là một căn phòng có ban công.
Căn phòng đó, đúng là phòng Đoạn Kính Hành.
Năm ấy, Đoạn Kính Hành cãi nhau với ba mẹ, tâm trạng không tốt, cho nên Lộc Tang Tang cảm thấy cơ hội để mình thể hiện đã đến, cô lén lút mua rất nhiều pháo hoa, đốt ngay bên dưới phòng anh ta. Ngày hôm đó, cô đứng dưới lầu khoa chân múa tay náo loạn rất lâu, Đoạn Kính Hành đứng trên ban công nhìn cô, còn cười với cô...
Lộc Tang Tang giật mình hoàn hồn: "Làm sao anh biết?"
"Tôi ở nhà." Đoạn Kính Hoài chỉ vào căn phòng chếch về bên phải phòng Đoạn Kính Hành một tý, "Phòng tôi ở đằng kia."
Lộc Tang Tang: "..."
Mẹ nó, lúng túng quá.
Cô thề, nhắc đến chuyện đốt pháo hoa không phải vì cô nhớ tới Đoạn Kính Hành, cô chỉ cảm thấy chuyện này hài hước quá nên nhớ dai mà thôi, vì vậy mới kể cho Đoạn Kính Hoài nghe, nếu biết anh cũng có mặt tại hiện trường, cô sẽ không ngu ngốc nhắc lại làm chi!
"Anh, anh nhìn lén hả?!"
Đoạn Kính Hoài lấy làm lạ nhìn cô một cái, "Cửa sổ phòng ở hướng này, tình cờ nhìn thấy."
"Vậy, vậy..." Cô sờ chóp mũi, có chút chột dạ, "Tôi nhắc đến chuyện này không có ý gì khác đâu, tôi chỉ thuận miệng nói ra mà thôi."
"Ồ."
"Anh sẽ không giận chứ?"
Đoạn Kính Hoài im lặng một lát, sau đó mới lạnh nhạt hỏi lại: "Giận cái gì?"
Đúng nhỉ... Giận cái gì đây.
Giận vợ mình từng theo đuổi em trai mình? Chuyện này vô nghĩa hết sức.
Vả lại, Đoạn Kính Hoài không thích cô, tại sao phải giận chứ?
"Cũng đúng, tuổi trẻ nông nổi mà." Lộc Tang Tang vỗ vai Đoạn Kính Hoài, "Ai không có thanh xuân, anh nói phải không?"
Khóe môi Đoạn Kính Hoài giật giật, giống như đang chế giễu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!