Mùa thu, tán cây vốn xanh biếc bên ngoài cửa sổ đã đổi màu, rất thưa thớt, một trận gió vừa thổi tới, lá vàng xuyên qua kẽ lá rơi xào xạc. Vừa yên tĩnh vừa lãng mạn, nhưng vẫn không kém phần thanh lịch tao nhã.
Nhưng mà, người đang vẽ tranh bên trong cửa sổ lại không có loại tâm tình văn nghệ này. Một chiếc lá vàng theo gió bay vào đậu lên cánh tay đang vẽ tranh của cô, bị cô thô bạo hất xuống.
Tâm trạng bực bội chẳng khác nào khi đọc tin tức trên điện thoại mà quảng cáo cứ nhảy ra, hết lần này đến lần khác, kéo dài thê thê.
Cộc cộc ------
Cửa phòng bị gõ vang, ngay sau đó, có người đẩy cửa tiến vào.
"Tang Tang à."
Người ngồi trước giá vẽ không hề quay đầu lại, "Con chưa nói có thể vào mà."
"Chậc, con nhỏ này..." Người phụ nữ trung niên mặc váy nhã nhặn, nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt, nhẹ chân nhẹ tay đi đến ngồi xuống chiếc giường sau lưng cô, "Ui da, lần nào ngồi xuống eo cũng như muốn đứt ra."
Lộc Tang Tang thở dài, cô quay đầu lại: "Có chuyện gì vậy mẹ, không có việc gì thì ra ngoài đi, con còn phải vẽ nữa."
"Vẽ vẽ, vẽ cái gì mà vẽ, vẽ tranh có thể biến thành cơm ăn không?"
"Khéo thật đó, con thật sự có thể vẽ ra cơm ăn."
"Thôi đi, vẽ một tuần lễ cũng chưa đủ tiền cho con mua bộ quần áo." Chung Thanh Phân chịu không nổi, ý ghét bỏ bộc lộ thẳng thừng trong lời nói, "Con tạm dừng lại đã, mẹ có chuyện muốn nói với con, này này, con có nghe hay không, dừng -------"
Lộc Tang Tang tự biết không thể lay chuyển Hoàng thái hậu nhà mình, cho nên cô cố kiềm lòng bỏ bút vẽ xuống, "Có chuyện gì thế ạ?"
Chung Thanh Phân liếc nhìn cô rồi lên tiếng: "Hôm qua nghe nói bà nội Kính Hoài sức khỏe không tốt phải đến bệnh viện, mẹ và ba con bận quá không dứt ra được, cho nên, chiều nay con đi thăm bà đi."
"Bà nội bị bệnh?"
"Con xem con kìa, chuyện này đợi mẹ nói con mới biết, con có phải cháu dâu người ta không hả?"
Lộc Tang Tang hít mũi một cái: "Thật ra, mẹ không nhắc con cũng sắp quên luôn rồi."
Chung Thanh Phân lườm cô: "Con đừng khua môi múa mép với mẹ nữa, chẳng phải Kính Hoài nói trễ một chút sẽ tới sao? Con thu xếp đi với nó đi."
"Hả? Đoạn Kính Hoài đã trở về?" Lộc Tang Tang vô cùng ngạc nhiên.
Chung Thanh Phân trừng mắt nhìn cô, bà cảm thấy đai quấn quanh eo cũng sắp bị đứa con bất hiếu trước mắt làm cho sụp đổ, "Con nhìn lại con đi, nhìn lại con đi! Lộc Tang Tang! Chồng của con hay là chồng mẹ hả? Hả? Con có thể để tâm một chút được không?"
Lộc Tang Tang mất kiên nhẫn cúi đầu, "Mẹ đừng nói nữa, lỡ người ngoài nghe thấy lại cho rằng vợ chồng con cơm không lành canh không ngọt."
"Chẳng lẽ không phải?"
Lộc Tang Tang hừ lạnh một tiếng, sau đó qua loa xua xua tay, "Mẹ đừng quan tâm..."
"Tang Tang, lần này Kính Hoài trở về, hai đứa hãy sống tốt với nhau, con xem các con kết hôn đã sắp nửa năm rồi, vậy mà bụng con chẳng có động tĩnh gì cả, cái này có phải..."
"Kết hôn nửa năm, nhưng vừa kết hôn xong anh ta đã dẫn team đi Hồng Kông, suốt nửa năm qua con chẳng hề gặp được anh ta." Lộc Tang Tang cười cười, "Mẹ, mẹ muốn bụng con có động tĩnh? Cái ý nghĩ này xanh tươi* quá."
*Ý chị nói cho anh đội nón xanh.
Chung Thanh Phân nổi cơn tam bành, "Con nói bậy bạ gì thế, ý của mẹ là nó được chuyển công tác về đây rồi, các con phải nắm chặt cơ hội."
"Được rồi," Lộc Tang Tang "thành khẩn" gật đầu, "Con biết rồi, vậy nên mẹ ra ngoài trước đi, nhớ đóng cửa lại giúp con luôn."
Lộc Tang Tang không chịu nghe, cô quay đầu lại, dứt khoát đeo tai nghe lên.
Lại là sinh con, cô mới 24. Tuổi trẻ kết hôn sớm cũng thôi đi, suốt ngày cứ bị ép sinh con.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!