Cố Giai Lệ rưng rưng nước mắt
Anh ta đột nhiên đi vào, tôi ...! tôi sợ quá liền chạy lên đây
Ai da, có bình phong ngăn cách.
Phu nhân cũng đã bàn bạc với ngài ấy rồi mà.
Sao người lại tự mình làm khổ mình a?
Tôi cũng biết chứ.
Nhưng mà lúc đó đột nhiên không thể nghĩ được nhiều thứ.
Chỉ muốn nhanh chóng chạy đi, sợ hắn tức giận
- Cố Giai Lệ ủ rũ
Dung Dung xót xa nhìn cô gái trước mặt, thiếu phu nhân đáng thương.
Nếu thiếu gia ôn nhu và biết quan tâm vợ mình hơn thì cô ấy sẽ không phải tự mình doạ mình đến thế
Sắc mặt cũng kém đi, bao giờ thì họ mới có thể cư xử bình thường như các cặp đôi khác?
Phu nhân mong có cháu để bồng đến mức đêm nào cũng lệ nhoà ướt gối.
Mong là thiếu gia hiểu được nỗi lòng của bàCố Giai Lệ hướng đôi mắt tội nghiệp về phía Dung Dung, đáng thương hỏi
Có chuyện gì gấp hay sao?
À, phu nhân nói hôm nay người mặc đẹp như vậy chi bằng cùng bà đi dạo phố
- Dung Dung đáp
Tống thiếu phu nhân cắn cắn nhẹ móng tay.
Đi dạo sẽ gặp nhiều người, nhưng như vậy còn hơn ở nhà.
Không biết khi nào xui rủi đụng trúng hắn.
Mẹ không có nhà, sẽ không có ai bên vực nha
Được
- Cố Giai Lệ vui vẻ đồng ý
Họ rời khỏi biệt thự khi trời sáng và trở về lúc đêm muộn. Cô cũng không ngờ được hôm nay mẹ lại mua nhiều thứ đến vậy.
Về đến nhà, đôi chân nhỏ bé cũng nhũn ra
Tống thiếu phu nhân mệt mỏi chạy lên sân thượng.
Đống sách cô đem lên lúc trưa để đọc xem ra vô dụng.
Vì bây giờ cô mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngủ ngay lập tức Đọc nhanh tại Vietwriter. vn Vừa nằm trên chiếc giường, cô đã ngủ mất.
Dung Dung sợ cô đói, lên giục vài lần nhưng cô chẳng chịu dậy, nên đành để cô ngủ
Cố Giai Lệ trải qua hơn 1 năm sống ở nơi này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!