Chương 17: Mặc Kệ

Khi đến cửa liền không chống đỡ nỗi, trượt dài xuống đất

Dung Dung nhìn thấy bộ dạng cô thống khổ, lo lắng gào lên

Thiếu phu nhân, người làm sao vậy?

Cố Giai Lệ lắc đầu, mồ hôi lạnh chảy dài trên gò má hốc hác.

Đôi môi tái xanh.

Bàn tay nhỏ bấu chặt lấy bụng

Cô không muốn mọi người lo lắng.

Nội tâm vẫn còn sợ hãi, lỡ như họ chê bai cô phiền sẽ không hay.

Cố lên tiếng bằng giọng nói thều thào không còn chút hơi sức

Không ...! sao

Chỉ cần nghỉ ngơi chút ít sẽ trở lại bình thường.

Ở Cố gia, mỗi lần căng thẳng đều sẽ như vậy

Nhưng lần này có vẻ tệ hơn, vì hắn quá mức đáng sợ

Trước mắt bỗng dưng mờ ảo, kỳ lạ thật, cô không uống lấy 1 giọt rượu nhưng tại sao lại mơ hồ thế này?

Cố Giai Lệ trước khi chìm vào màn đêm tối tăm, nhìn thấy sắc mặt của Dung Dung trắng bệch

Là do cô quá khao khát tình yêu nên nhìn nhầm hay sao?

Cô ấy có vẻ tệ quá, người bị đau là cô cơ màTiếp sau đó, những người làm gần nghe được tiếng gào bất lực của Dung Dung liền thi nhau chạy đến.

Trên gương mặt của họ đều hiện lên biểu cảm hệt nhau

Lo lắng đến huơ chân múa tay

Thiếu phu nhân ...! bác sĩ ...! mau gọi bác sĩ đi!!!

...

___________

Trong phòng ngủ, cô gái nhỏ với nét mặt không còn chút huyết sắc đang thiếp đi.

Giữa chân mày nhíu lại, dường như đang rất đau đớn

Châu Vỹ cùng con trai mình đứng bên cạnh sốt ruột đi qua đi lại

Nói cho đúng thì chỉ có bà bất an.

Tống Tư Duệ chỉ là đang ở trong phòng sách bị mẹ mình lôi đến đây

Không khoẻ thì chỉ cần gọi bác sĩ đến.

Cả đám người túm tụm lại thì giúp ích được gì?

Hắn liếc về phía cửa phòng, nơi người làm vì quá lo lắng mà bỏ hết mọi công việc chạy đến xem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!