Cố Thịnh ghét bỏ đẩy người phụ nữ trên người mình ra xa, nhưng chưa được mấy giây, bàn tay to lớn của hắn lại kéo cô trở lại, ghét bỏ xoa nhẹ chỗ bầm tím trên mặt ai kia.
Chiếc xe đã dừng lại từ bao giờ, nhưng Cố Thịnh chưa ra lệnh, Mạc Nhan và Đình Thủy không dám bước xuống.
Qua gương, mọi hành động của hắn đều được cấp dưới nhìn không sót chỗ nào.
Một nồi cơm chó to như vậy, bọn họ không tình nguyện cũng bị đút cho ăn no căng.
"Khụ...! Khụ...! Khụ..."
Cuối cùng vẫn là Mạc Nhan không chịu được ho nhẹ vài cái ra hiệu.
Cố Thịnh ngước mắt, không vui nhìn đàn em thân tín, mím môi bế Kiều Hạ Linh lên, đi một mạch vào trong nhà.
Bước vào phòng, hắn đặt cô lên giường.
Sau đó đi vào nhà tắm lấy ra một chiếc khăn tay, tỉ mỉ giúp cô lau người.
Những dấu vết hôm đó để lại vẫn còn như ẩn như hiện ngự trị trên làn da trắng nõn, mịn màng, Cố Thịnh đưa tay lên vuốt ve vài dấu đỏ khả nghi kia, đáy mắt hiện lên một tia dao động.
Nhưng khi nhìn đến vết bầm tím lạc quẻ bên bờ eo mảnh khảnh, sâu trong đôi mắt ấy lại như có một cơn bão đang hình thành.
Người phụ nữ này đúng là quá tùy tiện.
Ba lần gặp mặt, không có lần nào cô gái này làm cho hắn cảm thấy yên tâm.
Lần đầu tiên gặp mặt, người này không hiểu sao lại cùng hắn lên giường, đêm đó, dòng máu nóng bỏng của xử nữ cùng điệu bộ mê người, non nớt làm cho hắn trầm mê, đến nay vẫn không có cách nào quên đi được.
Mỗi đêm, người này sẽ xâm nhập vào trong giấc mơ của hắn, giống như một con hồ ly yêu mị dụ dỗ hắn phạm tội.
Sờ lên khóe miệng bị đánh vẫn còn dính lại một vết máu khô, môi Cố Thịnh mím lại không vui, đôi môi này rõ ràng chỉ nên phát ra những âm thanh mê người kia, giờ lại thành ra như thế này, sợ là một chốc một nhát muốn kêu lớn cũng khó được.
Có điều khi nghĩ đến bộ dạng người này không cách nào nói chuyện, Cố Thịnh đột nhiên cảm thấy khá thú vị.
Lúc đó sẽ là cô nhóc này sẽ bày ra biểu cảm gì nhỉ?
Hai bên má phồng lên, đôi mắt quật cường pha chút đáng thương nhìn hắn hay là tức giận đến mức cả gương mặt đều đỏ hồng.
Nhưng bất kể là thứ gì thì có lẽ cũng đều rất đáng yêu đi.
Hắn đi vào nhà tắm, xả đầy một bồn nước ấm rồi nhẹ nhàng thả cô vào trong.
Cơ thể của Kiều Hạ Linh vừa chạm vào nước ấm đã nhanh chóng dãn ra, thoải mái hừ nhẹ một tiếng.
Cô giống như mèo nhỏ lười nhác, đầu dựa vào chân của Cố Thịnh cọ vài cái, chọn một vị trí thuận lợi để gối đầu, ngủ thiếp đi, gương mặt tĩnh lặng lại đáng yêu vô cùng.
Cố Thịnh vuốt ve mái tóc đen dài bồng bềnh trong nước, ghé sát vào tai của cô nhóc này hỏi nhỏ:
"Cô muốn tôi tắm cho cô sao?"
Kiều Hạ Linh giống như bị làm phiền, lông mày t nhăn lại, dịch nhẹ thân người nhưng không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Cố Thịnh lúc này mới ho nhẹ giả bộ nói:
"Nếu không trả lời thì tôi coi như cô đã đồng ý."
Nhìn thân thể mê người trong lòng, ký ức đêm đó lẫn vài ý nghĩ xấu xa đột ngột hiện lên, hắn lắc mạnh vài cái, cố ném mấy thứ đó đi xa nhưng càng lắc, không hiểu sao hình ảnh lại ngày một rõ ràng, chân thật đến mức hắn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cô ngay bên tai.
"Ưm..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!