Chương 4: Khao Khát Của Một Bác Sĩ Nam Khoa

Đứng trước cánh cửa phòng sang trọng, Kiều Hạ Linh đưa tay lên rồi lại thụt tay xuống.

Bố già hôm nay gọi cô đến đây chắc chắn là muốn tình sổ chuyện hôm cô trốn buổi hôn lễ hôm trước, giờ mà vào cô không bị xẻo mất một tầng thịt mới lạ.

Hay là bỏ trốn nhỉ?

Không được...! Không được...

Bố già xấu tính chắc chắn sẽ tìm được, lúc đó chuyện lại càng tệ hơn bây giờ.

Chết tiệt! Rốt cuộc cô phải làm sao đây? Ai đến cứu cô cái coi.

Mà khoan đã, cô có gì phải sợ, rõ ràng lão già thối đuối lý trước, khi không lại sắp xếp xem mắt cái gì, lại còn với ông chú hơn cô tận tám tuổi.

Già như vậy rồi mang về nhà còn chả biết hàng họ có dùng được không nữa.

- Kiều Hạ Linh bĩu môi nghĩ thầm.

Nói thì nói vậy nhưng mà chân ơi, mày có thể can đảm lên chút được không? Tao mới hai mươi tuổi thôi chứ có phải bảy tám mươi tuổi đâu mà mày cứ run như tao bị viêm khớp vậy hả? Đúng là đồ không có tý tiền đồ nào cả!

- Kiều Hạ Linh khóc hết nước mắt nhìn bàn chân run rẩy đến cứng nhắc của mình.....

"Cậu nhớ phải đến xin lỗi bố cậu đàng hoàng đấy!" Lạc Linh căn dặn.

"Để vài hôm nữa rồi tớ đi có được không?" Kiều Hạ Linh hai mắt long lanh đáng thương nhìn bạn thân đang bận bịu giúp mình gấp quần áo.

Lạc Linh quay người lại, cười như không cười nói:

"Cậu nói xem."

Kiều Hạ Linh: "..."

Hừ!

Lạc Linh xấu xa.

Kiều Thanh xấu xa.

Tâm hồn cô yếu đuối mỏng manh thế này mà hai người họ nỡ lòng nào làm tổn thương nó sâu sắc vậy chứ?

Xem ra không xuất đại chiêu là không được rồi!

Kiều Hạ Linh cười gian bước lên hai bước, tay trái đưa lên đến khi chỉ còn cách cánh cửa khoảng một đốt ngón tay, cổ tay hơi dùng lực làm động tác như đang gõ.

Tay còn lại không quên thò vào trong túi xách lấy ra điện thoại ra quay lại.

Để cho chân thực, cô đứng ở đó thêm một lúc, người bên trong hoàn toàn không có dấu hiệu đáp trả mới dừng video gửi cho bạn tốt.

Hì hì...

Kiều Hạ Linh nhìn tài khoản có thêm vài con số không ở đằng sau, liền lộ ra vẻ mặt gian manh cùng nụ cười nham hiểm.

Lạc Linh, tớ xin lỗi trước nhá!

Tiền của cậu mượn dùng một thời gian, đợi sau này qua cơn sóng gió rồi mình trả lại cậu sau.

Trong phòng, hai người đang ngồi nói chuyện, giọng nói cùng mùi hương nam tính của người đối diện k1ch thích mọi giác quan trong cơ thể, làm cô căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ, chỉ có thể bị động đáp vài câu.

Đúng lúc này, nhạc chuông điện thoại vang lên đánh vỡ bầu không khí nặng nề.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!