Chương 124: Vườn không nhà trống

"Cô ấy vẫn là không buông xuống được." Kiều Hạ Linh từ góc khuất đi ra, bên cạnh là Cố Thịnh đang ân cần che ô giúp cô.

"Bé con, mỗi người có con đường mà bản thân phải đi, và đây là con đường mà cô ấy tự chọn."

Kiều Hạ Linh đứng trước bia mộ của Đường Vân một lúc lâu, vuốt khẽ lên gương mặt vui sướng của người con gái năm ấy đã ra sức bảo vệ bản thân, môi mỏng câu lên một nụ cười trách cứ:

"Chị, bao năm rồi, ngay cả một lần báo mộng cũng không có. Chị có phải vẫn còn trách em không? Trách em đến tận lúc này mới đến tìm chị, trách em không chăm sóc tốt cho Minh Tú. Năm đó chị đã nhờ em, ấy vậy mà... Đường Vân... Đường Vân... Em nhớ chị lắm."

Trời đột nhiên nổi gió, một cánh hoa mẫu đơn từ bờ rào bên kia theo đó đậu lên bờ vai đang run rẩy của Kiều Hạ Linh như đang an ủi. Kiều Hạ Linh lau nước mắt, cẩn thận cầm lấy nó vuốt v e mấy cái.

Gió lại nổi lên, cánh hoa trong tay cô giống như bị thứ gì đó triệu hồi, vũng vẫy một hồi rồi theo cơn gió bay về phương xa, lúc đi còn không quên chạm vào mặt cô từ biệt.

"Bé con, chúng ta về thôi."

Kiều Hạ Linh luyến tiếc nhìn theo, đến khi cánh hoa đó khuất bóng mới vâng một tiếng đồng ý.

Cố Thịnh đưa cô lên xe, cẩn thận lau đi phần tóc bị nước mưa làm ướt, Kiều Hạ Linh thỏa mãn hừ nhẹ hưởng thụ sự phục vụ, chui vào lòng hắn cọ cọ vài cái lấy hơi ấm.

"Em đấy! Càng ngày càng giống một con mèo lười biếng."

"Anh có ý kiến gì? Chê em phiền đúng không?" Kiều Hạ Linh c ắn vào cổ hắn một cái, lộ ra vẻ ủy khuất bĩu môi.

Từ ngày có thai, tâm trạng của cô dễ xúc động hơn, gần như cái gì cũng viết ở trên mặt, làm ra mấy hành động bình thường không bao giờ nghĩ đến.

Sự mạnh mẽ của trước đây cứ như bị tha đi mất cất ở đâu rồi ấy, không lấy về được, mà cũng tại người này, quá mức sủng cô làm cô thích làm gì thì làm, sắp thành con ếch coi trời bằng vung luôn rồi!

Cầu còn không được.

Hắn chỉ hận không thể để mèo nhỏ cả đời đều dựa dẫm vào mình hắn, làm nũng với mình hắn, tùy hứng với mình hắn, này mới khiến cho hắn có cảm bản thân trong mắt em ấy chính là tồn tại đặc biệt nhất.

Cố Thịnh với tay ra ghế sau lấy ra áo khoác đã chuẩn bị sẵn khoác lên người trong lòng.

"Giữa mùa hè anh cho em mặc áo khoác làm gì? Nóng chết đi được." Kiều Hạ Linh lắc đầu nguầy nguậy phản đối.

"Nhưng mà cục cưng của em lạnh lắm, cần bảo bối là em đây sưởi ấm nên là bé con chịu khó chút được không?" Cố Thịnh hôn lên khóe môi cô, giọng điệu pha chút thỉnh cầu nói nhỏ bên tai, tay vẫn không quên thoăn thoắt đóng lại khóa áo.

Kiều Hạ Linh trừng mắt, Cố Thịnh đáng ghét, lúc nào cũng tìm cách quyến rũ cô, làm động tác thân mật như vậy là muốn cô không đồng ý không được mà.

Lần này thôi đấy!

"Được. Em nói gì đều đúng."

Kiều Hạ Linh: ... Ủa rồi liên quan lắm luôn. Tên mày chỉ giỏi đánh trống lảng, vốn dĩ liền không để lời cô vừa nói ở trong lòng.....

"Mẹ, tin tức của mẹ có chuẩn xác không thế? Kiều Hạ Linh kia thật sự mang thai sao?" Cố Lam Hi ngồi xuống ghế, cầm lấy tay của Nhã Lan gặng hỏi.

"Không chắc chắn lắm nhưng đây là tin mà người chúng ta mua chuộc được ở bên ấy nhắn về." Nhã Lan cũng không dám tin.

Kiều Hạ Linh nói gì thì nói cũng là con nhà danh giá, lại là con gái duy nhất của Kiều Thanh, thật không ngờ lại làm ra cái chuyện ăn cơm trước kẻng thế này, làm bọn họ không kịp phòng hờ. Bây giờ có cũng có rồi, mà xem tình hình còn sắp được ba tháng.

Cố Thịnh đúng là cẩn thận, giấu đủ sâu.

Bà còn nói theo như thời hạn thì bên đó qua hai tháng nữa mới đến lần thay người định kỳ, hóa ra là để giấu êm chuyện này đi.

"Mẹ, hay là chúng ta..." Cố Lam Hi làm thủ thế cứu cổ.

"Con bị ngốc đúng không? Kiều Hạ Linh được Cố Thịnh bảo hộ kín như thế, chúng ta làm không cẩn thận bị hắn ta nắm được thóp thì phải làm sao? Chưa kể đến hộ vệ bên đó, riêng một mình con nhóc kia cũng khó giải quyết rồi!"

Bà đã điều tra thử, trình độ của Kiều Hạ Linh không tồi, có thể sánh ngang với vệ sĩ cấp cao thông thường, dù có mang thai đi nữa thì muốn giết cô ta chỉ trong một lần là rất khó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!