Mạn Ly cắt đuôi đám người bám theo, tìm đến chỗ đã hẹn, lúc nhìn thấy người cần tìm đang thảnh thơi uống cà phê, lửa giận bùng lên, ném túi xách xuống ghế lớn giọng chất vấn:
"Chuyện ở bữa tiệc có phải cô giở trò hay không?"
"Đúng là tôi có giở trò nhưng bị mẹ cô phát hiện nên phá rồi, về phần việc con gấu bông kia, cô lên hỏi người cần hỏi mới đúng." Đường Minh Tú thổi đi hơi nóng bốc lên, nhấp một ngụm cà phê lên tiếng.
Đáy mắt liếc mắt về vị trí đối diện bên kia ghế, nơi có một người phụ nữ trung niên cũng đang nhìn về phía bọn họ.
Mạn Ly nhìn theo, lông mày nhíu lại, người này trông rất quen, hình như cô đã từng gặp ở đâu đó.
Người phụ nữ đi tới, ngồi ở vị trí bên cạnh Đường Mịnh Tú, cởi bỏ kính mắt, cười thật tươi chào hỏi:
"Lâu lắm rồi không gặp cháu nhỉ, Mạn Ly."
Là cô?
Nhã Lan
- mẹ kế của Thịnh ca, sao bà ta lại có mặt ở đây? Còn nữa, bà ta với Đường Minh Tú có quan hệ gì.
"Rất vui vì cháu vẫn nhớ."
Mạn Ly khoanh tay trước ngực, kiêu căng ngồi xuống, bắt chéo hai chân nhìn bọn họ. Bây giờ cô chưa nghĩ ra được bản thân bị hai kẻ này xoay mòng mòng thì chính là đồ ngu.
"Mục đích của các người là gì, nói thẳng ra đi."
Nhã Lan vậy mà lại bắt tay với Đường Minh Tú để đối phó với mẹ cô, này thật là ngoài ý muốn, phải biết những lần gặp mặt trước đây, bà ta thấy mẹ cô cứ như chuột thấy mèo, cãi cũng không dám cãi một tiếng, ngoan hơn cả cún.
"Không phải của chúng tôi mà là của chúng ta."
Đường Minh Tú cười mỉm sửa lại.
Chúng ta? Mạn Ly khó hiểu hỏi lại.
Chuyện này thì có liên quan gì đến cô chứ?
"Các người hồ đồ thật hay là hồ đồ giả thế? Tôi là con gái của mẹ tôi đấy! Chuyện này có cần tôi gõ nát đầu mấy người ra để nhét vào không hả? Mấy con người điên khùng này."
Mạn Ly nói xong liền xoay người, cầm lấy túi xách muốn rời đi, bất chợt đằng sau vang lên giọng nói nhẹ tựa lông hồng của Nhã Lan:
"Vậy nếu cháu không phải con của bà ta thì sao?"
Chết tiệt, mấy kẻ này, có phải điên hết rồi không?
Vì lôi kéo cô mà ngay cả chuyện hoang đường nào cũng dám nói ra.
Thật là...
"Này... Có thôi đi không hả? Tôi - Mạn Ly là con của Ninh Mộ Hàm và Mạn Thanh Tuyền, tất cả mọi người đều biết đấy! Nghe không hả, là tất cả... Nếu còn dám nói lung tung, có tin tôi gọi mẹ đến cho các người một trận không?" Mạn Ly túm ngược cổ áo của Nhã Lan lên, sát mặt vào gần, gằn từng chữ một.
Nhã Lan cầm lấy tay cô đặt xuống,
"Cháu đừng kích động, cô đã nói ra thì tất nhiên là có bằng chứng rồi. Cháu cứ xem trước đã."
Mạn Ly nghi ngờ nhìn bà ta nhưng vẫn cầm lấy tập tài liệu lên xem một lượt, lông mày cau lại, thứ này chỉ là bản báo cáo sức khỏe bình thường thôi chứ đâu có gì đặc biệt.
Nhưng cuối cùng, hai mắt của cô dừng lại ở dòng cuối cùng,
"Không có quan hệ huyết thống."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!