Chương 10: Một Đêm Của Tôi Cô Mua Không Nổi

Đám đàn em mắt to mắt bé nhìn đại ca bế theo một người phụ nữ từ trong nhà kho ra, có người còn kích động đến nỗi tung hoa, reo hò cổ vũ.

"Anh cuối cùng cũng tìm chị dâu cho em rồi sao đại ca?"

Kiều Hạ Linh sắc mặt tối đen, hung ác nhìn tên vừa nói, đôi mắt như hai tia laze quét đến, nếu như có thể hóa thành thực thể, chỉ sợ tên đó đó đã bị xuyên thành hai cái lỗ.

Đám người cũng không vì thế mà sợ hãi, đã vậy còn cười hì hì trêu trọc thêm.

"Chị dâu đúng là không giống người thường, uy mãnh quá!"

"Cậu mới uy mãnh, cả nhà cậu mới uy mãnh ấy!" Cô hét lên vào mặt tên vừa nói.

"Cảm ơn chị dâu đã quá khen." Tên đó xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt đen nhẻm do lâu ngày tiếp xúc với ánh nắng có thể miễn cưỡng nhìn thấy một vệt hồng khả nghi.

Cố Thịnh đen mặt, không vui liếc nhìn người trong lòng.

Người phụ nữ này thật không thể làm người ta yên tâm, hở một chút là trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Anh đẹp trai bế tôi không thấy mỏi tay à?" Kiều Hạ Linh nhìn gương mặt cau có của Cố Thịnh còn tưởng hắn bế cô lâu mỏi tay nên trêu đùa hỏi.

"Một con heo hơn một tạ tôi còn nhấc lên được chứ nói gì một co heo có hơn năm mươi cân như cô." Cố Thịnh đảo mắt đánh giá một lúc rồi đưa ra kết luận.

Heo? Tên này lại dám nói cô là heo?

Đúng là bình thường cô ăn hơi nhiều, một bữa nhiều nhất có thể ăn được hai con gà quay, vài bát cơm, nhưng nó cũng là nhiều nhất, một tuần may ra mới ăn được có một hai lần.

Nghĩ đến đây, Kiều Hạ Linh có chút chột dạ, x0a nắn cánh tay một lúc lâu.

Không có mấy thịt thật mà, đều là tên này nói bậy, cô cao một mét sáu mươi ba mà nặng có năm mươi cân, béo đâu mà béo.

"Anh không cảm thấy bản thân quá lời hả?"

Kiều Hạ Linh bĩu môi đáp.

"Quá lời? Cô một hơi ăn hết hai con gà quay, một suất tôm xào cay với lại ba bốn món ốc gì đó, vậy mà còn dám nói bản thân không phải hả?"

Kiều Hạ Linh nheo mắt nhìn hắn, lộ ra bộ dạng đề phòng, ánh mắt không vui dò xét.

Cố Thịnh như không có chuyện gì xảy ra tiếp lời:

"Đừng nghĩ linh tinh, hôm ở bệnh viện tôi thuận miệng hỏi một câu, đồng nghiệp của cô khai ra hết đấy! Phải nói độ nổi tiếng của cô ở nơi đó không phải dạng vừa."

Kiều Hạ Linh: ... Rốt cuộc tên nào rảnh rỗi thế hả? Để cô bắt được nhất định sẽ tẩn cho tên đó một trận nhừ tử.

Ăn nhiều một chút thì làm sao?

Lão già thối nói rồi, ăn nhiều mới đáng yêu, sau này mới dễ lấy chồng.

Mạc Nhan quay ra nhìn Đình Thủy, ánh mắt chớp chớp ý hỏi:

"Sao tôi không nhớ hôm ấy ông chủ thuận miệng hỏi câu đó nhỉ?"

Đình Thủy ho khan quay mặt sang bên cạnh, trong lòng chấm thêm cho ông chủ một điểm vô sỉ.

Kiều Hạ Linh ở bệnh viện đúng thật là rất nổi tiếng nhưng mà nổi tiếng về việc bị xã hội đen nhắm tới, nghe nói trước đó vì phẫu thuật lỗi một ca làm hại thứ đồ kia của một tên đàn anh có máu mặt ở khu vực không dùng được nên bị trả thù, từ đó không có bất kỳ bệnh nhân nào đến khám.

Còn về mấy thông tin đó đương nhiên do là ai kia đích thân thẩm vấn mới có rồi!

"Nếu nặng thì anh có thể thả xuống mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!