Giản Tích cùng Hạ Nhiên ở bên nhau cho đến nay, hôm nay là lần đầu tiên cãi nhau, là vào đầu mùa hè năm nay.
Hạ Nhiên cùng đồng nghiệp đi uống rượu về, đã là rạng sáng 1 giờ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi anh bước vào nhà, phát hiện Giản Tích đang nằm ngủ ở sô pha phòng khách. Phòng khách chỉ để một cái đèn tinh dầu, rất thơm. Ánh đèn ấm áp ở trên tường, như một làn sóng dịu dàng.
Hạ Nhiên ngồi xổm bên sô pha nhè nhẹ vỗ vỗ Giản Tích, "Mẹ bọn trẻ."
Đôi mắt Giản Tích buồn ngủ nhìn hơi ngốc, thấy người cơn buồn ngủ giảm đi phân nửa.
Lúc Hạ Nhiên nói chuyện dính mùi rượu, "Đi vào phòng ngủ, ngủ đi em."
Giản Tích không nói chuyện.
Hạ Nhiên chống cằm, cà lơ phất phơ hỏi: "Muốn anh ôm em à?"
Lúc đầu Giản Tích còn bình tĩnh, "Anh đi đâu vậy?"
Hạ Nhiên nói: "Đi nhậu cùng lão Triệu, tháng này công ty làm ăn không tồi, tuyến đường đi Phúc Châu cũng đã thông suốt."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không đợi anh nói xong, Giản Tích cao giọng, "Anh khi nào có đi nhiều cuộc xã giao như vậy! Tháng này là lần thứ mấy rồi anh nói đi."
Hạ Nhiên không đoán được cô sẽ tức giận, nghiêm túc nhớ lại một chút, mở miệng giải thích: "Lần thứ ba."
Giản Tích xốc chăn nhung lên, cảm xúc có chút kích động ngồi dậy, "Nếu anh không muốn về nhà thì ngủ ở kho hàng đi, còn có thể tiết kiệm xăng. Đúng rồi, nếu anh thích uống rượu như vậy sao không trồng nho đi."
Pháo trúc liên tiếp nổ "bùm bùm" như vậy làm cho Hạ Nhiên cũng trở nên ngốc nghếch.
Mí mắt anh híp lại, kiềm chế giọng nói của chính mình, "Vợ à, làm sao vậy? Tâm tình không tốt? Có gì thì nói với anh đi."
"Nói nói nói! Có cái gì đây mà nói, có phải ngày nào anh cũng mong em có tâm tình không tốt không?"
Im lặng một lát, Hạ Nhiên liếm liếm đôi môi khô, giống như đang mài dao.
Giản Tích giận dỗi, không hề có ý muốn nói chuyện.
Hạ Nhiên nhấc lên nửa bên khóe môi, thanh âm cũng lạnh xuống, "Nho khô cái gì, anh chỉ uống rượu trắng."
Giản Tích nắm chăn, ném qua, chăn lập tức phủ lên mặt anh.
Hạ Nhiên không né kịp, bị hành động này làm cho tức giận, "Không thể bình tĩnh nói chuyện được sao?"
Giản Tích: "Anh làm sai, dựa vào cái gì mà muốn em phải bình tĩnh?"
Hạ Nhiên, "Mẹ nó, anh hôm nay cùng đồng nghiệp ăn bữa cơm, gọi em em không tới, chỉ là về trễ thôi, cũng không phải đi mà không báo, vì sao em lại tức giận như vậy?"
Hốc mắt Giản Tích đỏ lên, yết hầu nghẹn ngào, "Anh hung dữ, anh lại hung dữ."
Cùng với hơi men, Hạ Nhiên phiền lòng. Anh bực bội đứng dậy, mang theo một thân hỏa khí đi vào nhà tắm.
Giản Tích một mình ngồi trên sô pha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!