Ảnh chụp cơ bụng của Đào Tinh Lai đến ngày thứ ba cũng được chỉnh sửa xong.
Anh Cường chọn chín tấm, "Gửi qua Wechat của cậu, thứ Tư tới cậu post Weibo."
Đào Tinh Lai nhìn từng bước một, "Anh Cường, ảnh chụp này có chút không thích hợp."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu chỉ vào màn hình, "Cái mông của em đều lộ ra hết rồi? Không phải là em có mặc quần sao?
Anh Cường dứt khoát lưu loát mà trả lời: "Xóa bằng Photoshop. Như vậy mới dễ lên top."
"Lên top cái đầu anh." Đào Tinh Lai phiền muộn muốn chết, "Như thế này không phải là muốn phá hủy cuộc sống của em sao? Trên em còn có cha mẹ, còn có chị gái em nữa, bị người quen nhìn thấy, bọn họ sẽ xử đẹp em cho xem."
Anh Cường hứ một tiếng, ghét bỏ cậu, "Nếu cậu tiếp tục không có vai diễn, tôi thật sự sẽ xử cậu. Hơn nữa, cậu có thể nuôi sống gia đình, hy sinh một chút da thịt có là gì."
"Anh quá xấu tính rồi, vừa thấy là biết là từ nhỏ không chăm lo học tập." Đào Tinh Lai nhìn ảnh chụp này cảm thấy cay mắt nói: "Đăng lên mạng, hẳn sẽ bị Cảnh sát mạng theo dõi cho xem."
"Theo dõi cậu làm cái gì?"
"Bởi vì những tên cướp thường nhìn đẹp trai mà." Đào Tinh Lai nghĩ nghĩ, "Em như thế này không phải giống tạo hình của dâm tặc sao?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh Cường muốn điên rồi, "Mẹ nó, cậu còn chưa lộ bao nhiêu! Đẹp cái con khỉ! Nhớ kỹ cho tôi, 8 giờ tối thứ Tư đăng, thời gian chúng ta mua top search đã tính toán kỹ rồi."
Đào Tinh Lai một nửa cũng không muốn, suy nghĩ sẽ dùng cái gì đó để che đậy một chút.
Khe mông khẳng định là không thể lộ, như vậy không phải là trắng trợn đùa giỡn lưu manh sao.
Điện thoại của anh Cường vang lên, là Ông chủ.
Nhanh chóng bắt máy, "A lô? Từ Tổng, ngài có chỉ thị gì?"
Sau khi nghe xong, anh Cường mở to đôi mắt bò của hắn, "Cái gì? Quảng cáo cho LS? Em biết em biết, dạ rồi anh, nhất định sẽ đúng giờ."
Đào Tinh Lai lầm bầm: "Nhất kinh nhất sạ (*), chẳng có biểu hiện gì của người trưởng thành cả. Nếu so sánh với bò bít tết, nhiều lắm anh chỉ là được năm phần chín thôi."
(*) Có biểu hiện quá khích với một chuyện nhỏ.
Anh Cường ngắt điện thoại, kích động mà ôm lấy Đào Tinh Lai, "Đào Nhi! Quảng cáo tìm tới cửa!"
Đào Tinh Lai vừa nghe, "Má ơi, tôi sắp nổi tiếng rồi."
"Này…" Anh Cường không đành lòng đả kích cậu, uyển chuyển nói: "Cũng có chút khả năng."
"Quảng cáo cái gì vậy?"
"LS, kính mát mới ra mùa này." Anh Cường bây giờ còn có chút không thể tin được, "Nhãn hiệu quốc tế, tại sao lại tìm tới cậu nhỉ?"
"Lời này của anh thật không có trình độ." Đào Tinh Lai không phục, "Từ nhỏ em đã mặc quần áo Adidas là đã có kết nối với toàn cầu từ lâu."
Anh Cường bình tĩnh một ít, kỳ quái nói: "Hơn nữa bọn họ liên hệ công ty trước, nói đích danh là muốn chọn cậu."
Đào Tinh Lai đối với chụp quảng cáo có hứng thú không lớn, mục tiêu cuối cùng của cậu là Danh hiệu Ảnh đế kìa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!