Chương 49: ◙ Chương 49

Diêu Di Chi nhìn Giản Tích, cong miệng cười với cô.

Hạ Nhiên bước lên một bước, che cô ta phía sau lưng anh. Xoay người, nhìn Giản Tích nói: "Chúng ra đi vào thôi."

Sau đó khoác tay lên bả vai cô, đi một nước.

Diêu Di Chi gọi anh, "Hạ Nhiên."

Giản Tích ngửa đầu, "Bạn anh kêu anh kìa."

"Không phải bạn anh." Hạ Nhiên nhàn nhạt đáp lời, không lớn không nhỏ, chỉ vừa đủ để Diêu Di Chi nghe thấy.

Cô ta nhanh chân bước lên, thoáng ngăn cản, vẫn giữ nguyên nụ cười mà nói: "Khoảng thời gian này, em đều ở nơi này, chúng ta đã vài năm không gặp rồi, có thời gian rảnh mình có thể trò chuyện."

Diêu Di Chi đưa qua một tờ danh thiếp, nhưng Hạ Nhiên không nhận, không khí mười phần xấu hổ.

Giản Tích bước ra hòa giải, nhận danh thiếp, lễ phép gật gật đầu.

Ánh mắt Diêu Di Chi dừng trên người cô, đánh giá một lần, dáng vẻ cười như không cười, sau đó rời đi.

Giản Tích chớp chớp mắt, nắm cằm Hạ Nhiên, "Này, hôm nay anh hơi kì lạ đó nha."

Hạ Nhiên mặt không đỏ lòng không động, "Kỳ lạ chỗ nào?"

"Đối xử với một người bạn xinh đẹp một cách lạnh lùng như vậy."

"Cô ta không phải bạn anh." Hạ Nhiên lại một lần nữa khẳng định.

Giản Tích có chút mơ hồ, "Nhưng không có vẻ là nhận sai người nha."

Lúc này tiếng gầm gừ của Lục Hãn Kiêu truyền đến, "Hai người rốt cuộc có muốn ăn không hả, ông đây đói chết mất."

"Tôi quay lại xem cậu có chết đói thật không, còn không tôi sẽ giúp cậu toại nguyện." Hạ Nhiên nắm tay Giản Tích đi vào, kết thúc đề tài vừa rồi một cách tự nhiên.

"Nếm thử món chân vịt này đi, rất được đó." Lục Hãn Kiêu gắp vào chén của Giản Tích một cái.

Giản Tích ăn một miếng, nhíu mày, "Chẳng có mùi vị gì cả, chưa đủ cay."

"Khẩu vị của em luôn thanh đạm mà." Lục Hãn Kiêu buồn bực.

Hạ Nhiên đem cái chân vịt cô vừa cắn qua gắp vào chén của mình, sau đó giúp cô gắp một món khác, "Ăn cái này đi."

Lục Hãn Kiêu cắt ngang, gắp đồ ăn cho cô

-con

-gái

-của

-một

-người

-thân

-thích ngồi bên cạnh, "Cho em, ăn đi. Khẩu vị của bọn họ thật là đáng lo ngại."

Cô bé nữ sinh kia da trắng nõn, mặt chuẩn trứng ngỗng, tròn trịa mềm mại vẫn luôn vùi đầu ăn uống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!