Chương 46: ◙ Chương 46

Đợi Giản Tích ngủ say, Hạ Nhiên mới đọc tin nhắn.

Cách làm việc của Tần Sinh vẫn nhanh chóng và hiệu quả như năm đó. Cậu ta cùng Hạ Nhiên được xem như bạn cùng nhau vào sinh ra tử. Thời đại học, hai người xem nhau như đối thủ một mất một còn, trong hai người một kẻ tàn bạo kẻ còn lại còn tàn bạo hơn.

Đúng là không đánh nhau thì không thể quen biết nhau. Cứ như vậy, bọn họ từ oan gia nhanh chóng trở thành bạn thân.

Sau khi tốt nghiệp cả hai cùng nhau đi Thâm Quyến, cùng nhau bán đĩa lậu ngoài vỉa hè. Hạ Nhiên không biết trời xui đất khiến thế nào mà lại bắt đầu lập nghiệp con đường chính đạo. Trong khi đó, Tần Sinh lại tương đối tà môn, như đám cá chạch, cậu ta đầu cơ trục lợi trong vũng bùn, cho dù có chút không đường hoàng nhưng vẫn tích lũy được chút ít.

Sau đó, công ty Hạ Nhiên dời đến Dao Tỉnh, bắt đầu kinh doanh lớn vô cùng bận rộn. Tần Sinh lại chạy tới phía Tây Bắc mà vận chuyển ngọc thạch. Kể từ đó, hai người mất liên lạc. Hai năm gần đây, Hạ Nhiên mới nghe ngóng được cậu ta đến tập đoàn Tín Dương phụ trách bộ phận vận chuyển.

Đúng thật là, cuộc đời của cậu ta cũng hết sức đặc sắc.

Hạ Nhiên bắt đầu làm giàu từ Thâm Quyến, từ vạch xuất phát này, anh có thể kiếm được một vốn bốn lời, hơn nữa trong tay còn có được kha khá tin tức cùng mối quan hệ. Tần Sinh giúp anh khơi thông nhiều mặt, liên hệ với những đối tác làm ăn thân quen năm đó.

[Thứ sáu này đã hẹn ăn cơm.]

Tần Sinh đem địa chỉ gửi qua, Hạ Nhiên nhìn chằm chằm thật lâu mới ấn tắt màn hình.

Ngày hôm sau, những mất mát mà Giản Tích cảm thấy đêm qua cũng đã vơi đi phần nhiều. Cô dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho Hạ Nhiên, làm sữa đậu nành.

Thời điểm Hạ Nhiên rời giường, liền dựa vào cửa nhà bếp, lẳng lặng mà nhìn hình bóng của Giản Tích.

Trên bếp đặt một nồi nước đang sôi ùng ục, hơi nước bốc lên ngùn ngụt, bên cạnh là cà chua đã được cắt sẵn cùng trứng gà đã được đánh xong.

Ánh mặt trời sáng sớm rực rỡ bao phủ nửa người cô, thật là một loại an tĩnh tốt đẹp không nói nên lời.

"Ai da, anh đứng sau lưng mà cũng không chịu lên tiếng." Giản Tích quay người lại, giật mình.

Hạ Nhiên ôm cô từ sau lưng, đưa cằm lún phún râu lên cọ cọ mặt cô.

"Nhột muốn chết." Giản Tích cười có ý muốn trốn.

"Đừng nhúc nhích, cho anh ôm một chút." Hạ Nhiên đem đầu gác lên vai cô, nhẹ giọng nói.

Nồi nước trên bếp sôi dữ dội, hơi nước càng ngày càng nhiều.

Giản Tích vỗ vỗ tay anh, "Nước sôi rồi, nấu mì sợi nhé?"

Hạ Nhiên không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên động tác mười ngón tay nắm chặt, "Giản Tích."

"Dạ?"

"Anh có khả năng phải đi làm ăn một thời gian."

"Đi đâu cơ?"

"Thâm Quyến."

"Thâm Quyến?" Giản Tích ngửa đầu ra sau, giương mắt nhìn anh, "Đi làm gì?"

"Bên kia anh có một vài người bạn."

Giản Tích thật lâu không lên tiếng.

Trong lòng Hạ Nhiên đang căng thẳng, càng thêm thấp thỏm cùng bất an.

"Vợ ơi, anh.."

"Được mà." Giản Tích cắt ngang lời anh, giọng nói nhẹ nhàng, "Không có việc gì, anh đi đi, em ủng hộ anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!