Hạ Nhiên sắp xếp thời gian, sáng hôm sau anh muốn cùng Giản Tích đi xem nhà.
Tuy nhiên, đối với chuyện mua nhà, Giản Tích không quá đồng ý, cô nói với Hạ Nhiên.
"Nói thật, mẹ em đã mua cho em và Đào Tinh Lai mỗi người một căn nhà ở Quân Sơn Viện." Giản Tích ngập ngừng mở miệng: "Hay là mình dùng nhà đó là phòng cưới đi?"
Quân Sơn Viên, chính là khu biệt thự cao cấp nổi danh trong thành phố. Bốn năm trước bắt đầu mở bán, Đào Khê Hồng liền mua cho hai người con mỗi người một căn.
Hạ Nhiên nghe xong không nói gì.
Giản Tích nghĩ rằng anh giận, lay lay cánh tay anh an ủi: "Kỳ thật em không để bụng chuyện có hay không có nhà mới đâu. Em có thể dọn đến nhà anh đang ở. Nếu không mình ở chung cư này cũng được, căn này cũng tốt mà. Hạ Nhiên, hay chúng ta đừng mua nhà nữa được không?"
Nghe được sự cẩn thận trong lời nói của cô, Hạ Nhiên nhéo nhéo tay cô, nhẹ nhàng nói: "Phải mua nhà chứ, nhà đó là nhà mẹ em cho em mà."
"Của em cũng chính là của anh mà." Giản Tích nói: "Về sau đều là "của chúng ta", không có cái gì mà của anh hay của em nữa."
Hạ Nhiên cầm tay cô thật chặt, "Giản Tích à, đơn giản mà nói anh muốn cho em một căn nhà. Hơn nữa, mấy năm nay thị trường bất động sản phát triển rất tốt, chúng ta có thể mua để đầu tư."
Giản Tích hiểu được đằng sau câu nói kia của anh còn có một ý nghĩa sâu xa hơn. Đó là tận sâu đáy lòng của một người đàn ông, anh ta muốn đem lại cho người phụ nữ anh ta yêu một thế giới.
Giản Tích mím môi, phối hợp với tâm ý của anh, thuận theo quyết định này.
"Nhưng mà, em có thể góp chút tiền vào, chúng ta mua một căn lớn một chút. Về sau nếu có con, hơn nữa sau này còn có đủ chỗ để bà ngoại đến ở."
Hạ Nhiên đặt cằm anh lên đỉnh đầu cô, lúc cười rộ lên người hơi run run.
"Em còn nghĩ đến chuyện sinh con cho anh à? Hiện tại anh chỉ có hai bàn tay trắng."
Giản Tích thả lỏng tay, ôm chặt eo anh, "Ai nói, anh không phải có em sao?"
Hạ Nhiên lên tiếng, "Tiểu ngu ngốc."
"Đừng mắng Đào Tinh Lai." Giản Tích nhanh chóng đáp lời.
Lời này không có ý gì, Hạ Nhiên nhân tiện hỏi: "Em trai em đã yêu đương qua chưa?"
Giản Tích, "Hình như thời trung học có từng yêu thầm một lần, còn chính thức kết giao thì không có."
"Em nghĩ xem, có khi nào vào một ngày đẹp trời, cậu ấy giơ ra một bức ảnh sau đó nói muốn kết hôn không?" Hạ Nhiên tưởng tượng.
"Vậy thì kết hôn thôi, miễn là em ấy hạnh phúc là được." Giản Tích rộng lượng, "Ở nhà, nó ồn ào đáng sợ lắm."
Hạ Nhiên nắm lấy tay cô, "Sẵn tiện em được nghỉ, mai chúng ta đi xem nhà nha."
Giản Tích nghĩ nghĩ liền đồng ý.
Thành phố hai người đang sống là trung tâm của tỉnh. Thêm vào đó, vài năm gần đây, lãnh đạo thành phố đã lập không ít công trạng, nền kinh tế của thành phố cùng điều kiện sống của người dân được công nhận là tốt nhất trong tỉnh. Kết quả là giá nhà cũng không hề rẻ tí nào.
Điều kiện đầu tiên mà Hạ Nhiên đặt ra khi mua nhà đó là phải gần bệnh viện mà Giản Tích đang làm việc.
Sau khi xem xét thêm các yếu tố khác, cuối cùng chọn ra được ba căn hộ có điều kiện không tồi, tuy nhiên, với vị trí như vậy, giá nhà không dưới hai chục ngàn tệ.
Giản Tích có mục tiêu rõ ràng, cô vừa ý với căn nhà 120 mét vuông, có ba phòng ngủ. Sau khi đi xem vài căn, cuối cùng, cô chọn một căn hộ trong khu trung bình, khá gần với trạm tàu điện ngầm.
Giản Tích có chút tiền tiết kiệm, cô góp 30% còn lại, cũng gần tám mươi vạn tệ.
Hạ Nhiên: "Bác sĩ kiếm được nhiều tiền như vậy sao?"
Giản Tích cười, "Tiền lương của em không cao lắm đâu, em cũng không phải là đứa giỏi tiết kiệm. Mẹ có chia cho em và Tinh Lai một ít cổ phần trong công ty, thời điểm công ty đưa ra thị trường, trong một đêm em liền biến thành Giản triệu phú."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!