cũng đau.
Hạ Nhiên ôm cô từ sau lưng, hàm răng tinh tế mà gặm gặm bả vai cô, "Giản Tích, sao em lại thơm như vậy?"
"Em không có thơm, em hôi rình hà, đều tại anh."
"Đâu? Chỗ nào hôi đâu? Anh đây nếm thử." Hạ Nhiên cười, xoay cằm cô, đặt lên môi một nụ hôn.
Giản Tích nghiêng đầu né tránh, "Anh biến thái quá, toàn mà mùi vị của anh."
Hạ Nhiên cực kỳ vừa lòng, đưa tay xuống dưới nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Tại phòng ngủ, kích tình qua đi tinh thần được thả lỏng, Giản Tích cảm thụ tiếng trái tim đập mạnh mẽ sau lưng, cực kỳ giống như một bài hát ru.
Thời điểm cô sắp nhắm mắt đi vào giấc ngủ, Hạ Nhiên nói: "Anh muốn đến gặp ba mẹ em để xin lỗi."
Giản Tích "Ừ" một tiếng, mí mắt nhắm chặt, cũng không nói tiếp.
Hạ Nhiên: "Ngay ngày mai?"
"Anh không cần gấp gáp như vậy mà ló mặt nghe chửi, mẹ em em hiểu, chờ đến khi bà hết giận rồi nói tiếp." Giản Tích nghĩ nghĩ, đột nhiên mở mắt ra, "Không được."
"Có chuyện gì sao?" Hạ Nhiên hỏi.
Giản Tích xoay người đối mặt với anh, chớp chớp mắt nói: "Hộ khẩu của em vẫn còn ở nhà."
Hạ Nhiên buồn cười, "Cần hộ khẩu để làm gì?"
Giản Tích: "Đăng ký kết hôn."
Giọng cô nhẹ nhàng, mỗi chữ lại giống như tiếng chuông vàng.
"Anh nhìn em như vậy là có ý gì?" Giản Tích bị anh nhìn chằm chằm đến hụt hẫng, trong lòng hoang mang rối loạn.
Ánh mắt Hạ Nhiên sáng quắc như đèn pha, hô hấp đều đều thoạt nhìn nghiêm túc đến quái lạ.
Giản Tích trong lòng cực thích thú, cảm thấy anh bị mình làm cho cảm động rồi, vì thế chu chu môi, đợi nụ hôn của anh.
Hạ Nhiên bỗng nhiên bật cười, duỗi tay xoa xoa môi cô, "Bị hôn đến nỗi môi sưng lên cả rồi."
Giản Tích ngẩn ngơ, thật lâu mới phản ứng lại, "Anh có thể nghĩ đến chuyện chính hay không?"
"Có thể chứ." Hạ Nhiên nói: "Cả ngày anh đều nghĩ đến em."
Như được đút cho một viên kẹo hương mật đào, Giản Tích nén cười, "Anh lại không đứng đắn rồi."
"Một ngày nào đó anh mà trở nên nghiêm chỉnh, có thể em lại không thích." Hạ Nhiên đem chăn kéo qua, bọc chặt Giản Tích.
Giản Tích hướng đến ngực anh cọ cọ, "Anh có thể vì em mà hoàn lương (*) sao?"
"Anh không thể đáp ứng yêu cầu này được." Hạ Nhiên sờ sờ đầu cô, "Anh đã vì em mà tuyên thệ."
Giản Tích ngẩng đầu, không hiểu cái gì "Tuyên thệ gì cơ?"
"Tin nhắn hôm qua đó." Hạ Nhiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Cả đời vì em mà tinh tẫn nhân vong(*)."
(*) Câu hỏi mà Giản Tích hỏi anh có thể trở thành một người đàng hoàng, nghiêm túc vì cô không, Hạ Nhiên xuyên tạc ý của Giản Tích và trả lời không được vì anh đã hứa sẽ cống hiến giọt tinh cuối cùng cho cô.
Giản Tích: "…."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!