Giản Tích hôn anh hồi lâu, mới tách môi ra, đưa mắt nhìn anh.
Hạ Nhiên không tính là phối hợp, đầu lưỡi ngơ ngác trơ như gỗ, chẳng khác nào cục đá.
Giản Tích hỏi anh: "Anh sao vậy? Không muốn làm lành với em à?"
Hạ Nhiên yên lặng lắc đầu.
Giản Tích im lặng hai giây liền xoay người, "Đi lên đi, Lục Hãn Kiêu đang đợi chúng ta."
Vừa dứt lời, Hạ Nhiên liền từ phía sau ôm lây cô, nhỏ giọng nói: "Bà xã, thực xin lỗi."
Giản Tích đỏ mắt. "Dạ."
"Anh về sau không bao giờ làm như vậy nữa."
"Vâng."
"Đêm đó đầu óc anh bị điên rồi nên mới làm ra những chuyện như vậy."
"Anh biết vậy là tốt."
Cánh tay Hạ Nhiên đặc biệt dùng sức, Giản Tích không nhịn được nữa, "Anh muốn bóp chết em à?"
Anh vẫn không buông, "Đừng nhúc nhích, cho anh ôm một tí."
Giản Tích khó chịu mà vặn vẹo đầu, "Không phải, vết thương trên người em đau quá."
Hạ Nhiên lật đật buông tay, đau lòng mà nhìn cô.
Giản Tích nhướng mày, thập phần hài lòng vì bộ dáng nhận sai của anh.
Hai người quay về ghế lô, dọc theo đường đi, Giản Tích vẫn còn tỏ ra xa cách với anh, Hạ Nhiên vốn là có thẹn trong lòng, muốn rút ngắn khoảng cách nhưng không dám mở miệng nói lời nào. Loại không khí lành lạnh, nhàn nhạt này như có như không vẫn quanh quẩn.
Dù đã làm lành, nhưng vết nứt vẫn còn đó.
Vừa đến nơi, có thể nghe được giọng ca vàng của Lục Hãn Kiêu.
Giọng hát của anh ta bình bình, cần âm cao thì không cao lên được, khi cần giọng thấp thì không hạ thấp giọng xuống được, chỉ đạt tới trình độ trung bình.
Anh ta còn là một tên tự luyến, nhìn vào các mỹ nữ tiếp khách, đang ngồi trên sô pha anh ta nói vào micro, "Ai là người ủng hộ nhiệt tình nhất, lát nữa anh sẽ mời đi ăn khuya."
Tức khắc, liền vang lên giọng nữ cổ vũ đầy sùng bái, không khí trong nháy mắt sôi nổi hẳn lên.
Hạ Nhiên: "Ngốc nghếch."
Giản Tích: "Tên ngốc."
Hai người trăm miệng một lời, xấu hổ hai giây, sau đó lại lâm vào im lặng tẻ ngắt.
Lục Hãn Kiêu chạy tới, vây quanh Hạ Nhiên trên dưới đánh giá, cười nói: "Oh! Đêm đó cậu còn chưa bị tớ đánh chết à? Xem ra tớ vẫn còn nhẹ tay à. Không được, tớ phải đi học thêm boxing để luyện thêm mới được."
Hạ Nhiên không hé răng, Giản Tích lại quan tâm, đưa mắt cho Lục Hãn Kiêu một cái nhìn như ám sát.
"Ôi! Sợ quá đi mất." Lục Hãn Kiêu lấy tay ôm ngực, một lần liền nhảy ra xa ba bước, cảm thán nói: "Tiểu Tích, anh không hề biết em chính là ma nữ cuồng bảo vệ chồng nha."
"Anh bị tâm thần à?" Giản Tích nhìn hắn mà gào, phủi tay đi đến quầy bar.
Cô đi rồi, Hạ Nhiên trầm giọng cảnh cáo Lục Hãn Kiêu: "Cậu đừng có mà chọc cô ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!