Chương 38: ◙ Chương 38

Tên vô lại Lục Hãn Kiêu ghé đầu vào cánh cửa, Đào Tinh Lai sau khi nhét táo vào đầy miệng chị gái cũng nhanh chân chạy đến xem náo nhiệt.

"Em phải dỗi cho chết anh ấy mới được."

"Cậu dỗi trước đi, dỗi xong tới phiên anh."

Đào Tinh Lai buồn bực, "Anh muốn làm gì?"

Đôi mắt Lục Hãn Kiêu không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào mắt mèo, "Đánh cậu ta?"

Đào Tinh Lai: "Muốn đánh, anh đánh đi, em không động thủ đâu, hình tượng thần tượng của em sẽ bị sụp đổ mất."

Lục Hãn Kiêu vốn là không trông cậy gì vào cậu, "Cậu câm miệng đi."

Đào Tinh Lai dán sát người vào tường, liền quên trên tay là quả táo gọt cho Giản Tích, đưa lên miệng ăn ngon lành.

Giản Tích đi tới, túm lỗ tai Lục Hãn Kiêu nhéo.

"Ai ui, ai ui, má ơi, đau."

"Hai người đang chuẩn bị diễn kịch à? Có rảnh quá không vậy?" Giản Tích nổi giận.

"Nói, có phải em đau lòng Hạ Nhiên không?" Lục Hãn Kiêu nhíu mày, xoa xoa vành tai, "Xuống tay quá độc ác."

Giản Tích vừa nghe xong, cơn giận liền bộc phát, cao giọng gào về phía anh ta: "Em với anh ta chia tay rồi, lòng đã không còn đau nữa rồi, hai người muốn làm gì thì làm đi."

Lời này vừa nói ra, Đào Tinh Lai bị sặc táo, ho khù khụ không nói nên lời.

Lục Hãn Kiêu ngượng ngùng mà cười, "Được rồi, đừng giận, thân thể em còn chưa khỏe hẳn, tí nữa mà có bị sốt cao không hạ được, anh không biết phải đem em đi đâu để tìm thuốc chữa."

Sau một hồi náo loạn, ngoài cửa trước sau cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.

Đào Tinh Lai nheo mắt nhìn vào mắt mèo, lầm bầm nói: "Sao mà không thấy anh ấy lên nhà nhỉ? Không có khả năng. Hay chỉ đi vào tìm nhà vệ sinh thôi?"

Giản Tích lười phản ứng, một mình đi đến ban công hít thở.

Đêm mùa đông, ánh sáng từ đèn đường trong khu nhà ảm đạm, Giản Tích dù còn giận dữ nhưng không kiềm chế được mà đưa mắt nhìn xuống lầu. Cô nhìn chằm chằm cửa ra vào chung cư, như muốn tìm một cái lỗ thủng ở nơi đó.

Không đến vài giây, thân ảnh Hạ Nhiên quả nhiên xuất hiện, từ hiên nhà đi ra, bị bóng đêm cùng ánh đèn làm nổi bật, một cái bóng cô đơn lẻ loi.

Hạ Nhiên đã lên tới nơi, đang đứng trước cửa, nghe được câu nói kia của Giản Tích "Lòng đã không còn đau nữa", bao nhiêu dũng khí tích góp đã biến mất sạch sẽ.

Người đã đứng ngoài cửa nhưng lại không dám gõ cửa.

Giản Tích trong lòng hụt hẫng, cắn cắn đầu lưỡi như dùng cảm giác đau để bình ổn những cảm xúc rối loạn.

Sau khi lẩu được giao tới, ba mươi mấy hộp xếp chồng lên như núi. Giản Tích liền cảm thấy hai người họ phiền muốn chết, "Chưa thấy ai tới thăm người bệnh, lại chọn một cái lẩu cay đặc biệt."

Lục Hãn Kiêu vùi đâu ăn, miệng hít hà, "Đừng vu oan như vậy, anh cũng nhớ tới em mà, có mua thêm cơm chiên trứng không có ớt cay, em ăn nhiều một chút."

Giản Tích ngồi một bên, cúi đầu ăn cơm chiên trứng.

Đào Tinh Lai vừa gặm chân gà vừa nói: "Chị, em không thể ở lâu với chị được. Mười giờ em có cảnh quay, nếu nhớ em có thể gọi điện thoại."

Giản Tích: "Chị không hề nhớ em."

Lục Hãn Kiêu nhanh miệng, "Bé Đào, anh sẽ gọi cho cưng, anh nhớ cưng nè."

Đào Tinh Lai "Hứ" một tiếng, cậu liếc anh ta mắt sắc lẻm nói: "Anh so với em còn đẹp trai hơn, manly hơn, vui lòng cách xa em một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!