Thời gian như ngừng lại, mọi thứ xung quanh dường như bị lãng quên.
Thẳng cho đến khi chiếc xe phía sau không ngừng nhấn còi thúc giục, Giản Tích mới hoàn hồn, luống ca luống cuống mà điều chỉnh dáng ngồi.
"Ai ui." Hạ Nhiên bị giật mình vì động tác đạp mạnh chân ga của cô, "Đừng kích động, chạy chậm một chút."
Giản Tích không hé răng, ngón tay bấu chặt tay lái, khớp xương trắng bệch.
Hạ Nhiên bị phản ứng của cô làm cho thấp thỏm, lúc này mới bình tĩnh lại, cảm thấy việc này không quá ổn thỏa.
"Được rồi, dọa em sợ đến vậy sao, chủ yếu là gặp người lớn xong anh có chút kích động." Hạ Nhiên điều chỉnh giọng nói, nói: "Hiện tại điều kiện của anh còn chưa tốt, cầu hôn cũng chưa thích hợp lắm, chờ anh chuẩn bị mọi thứ ổn thoả, anh đưa bà ngoại đi gặp ba mẹ em nói chuyện chính thức."
Giản Tích như lọt vào sương mù, đầu quả tim phát run.
Hạ Nhiên một mình lên kế hoạch, "Kết hôn là chuyện lớn, nhà em cần lên danh sách họ hàng, xem có cần đến từng nhà tặng lễ không. Còn nhà cửa, muốn trang hoàng tử tế cũng cần kha khá thời gian, Giản Tích, em có muốn hay không…."
Anh quay đầu, ngẩn người, "Em nóng lắm à? Trên trán toàn mồ hôi này."
Giản Tích hít sâu, "Không, em không có nóng. Bị máy sưởi thôi."
Hạ Nhiên đặt tay anh lên tay cô, cảm nhận được sự khẩn trương của cô, cảm nhận được nhịp tim của cô, cũng cảm nhận được phản ứng theo bản năng của cô, không cần phải dùng lời nói, không cần trả lời, Hạ Nhiên biết, cô đang cảm động.
Giản Tích dừng xe ở đường Nha Đề, Hạ Nhiên đem cô trở lại Trái đất, "Này, từ nãy tới giờ em thật giống như người gỗ, cuối cùng là em đang vui hay đang buồn thế?"
Giản Tích chớp chớp mắt nhìn anh, trán không còn đổ mồ hôi nữa.
Hạ Nhiên xoa xoa vành tai cô, "Này! Vẫn còn choáng váng à?"
Giản Tích tươi cười, tiếng cười của cô trong trẻo như tiếng suối reo, cô ôm Hạ Nhiên, rồi lại nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má anh.
Hạ Nhiên nhíu mày, "Như thế nào chỉ hôn có một bên má vậy? Còn bên này nữa."
Giản Tích ôm mặt anh, nhìn thẳng vào mặt anh, hôn nhẹ cái mũi rồi lại hôn hai bên má, cuối cùng hôn lên bờ môi anh.
Hạ Nhiên bị nàng làm cho ngứa, "Trời ạ, em giống như đang hôn con cún con ấy."
Giản Tích cười lên tiếng, "Làm gì có con cún con nào xấu như vậy."
Biểu tình Hạ Nhiên chuyển thành dịu dàng, chậm rãi hôn lấy cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, Giản Tích động tình, chủ động kéo tay anh lên ngực cô.
Hạ Nhiên bật cười, "Lại nghịch ngợm rồi, em chính là cố ý đúng không? Biết anh đêm nay phải về nhà mà còn làm như vậy."
Giản Tích sắc môi đỏ bừng, thì thầm làm nũng bên tai anh, "Mới như vậy mà anh đã cứng rồi…"
Nói trắng ra như vậy làm cho toàn thân Hạ Nhiên nổ mạnh, những lời thủ thỉ tâm tình giữa những người yêu nhau có thể điều khiển mây gió, có thể khiến người ta bay lên rồi nổ tung thành những mảnh pháo hoa xinh đẹp.
Hạ Nhiên cảm thấy dù có chết ngay tại thời điểm này cũng không hề hối tiếc.
Giản Tích đẩy anh ra, cười nói: "Được rồi, anh xuống xe đi."
"Nó vừa căng vừa nhô cao như vậy thì sao xuống xe được." Hạ Nhiên hận không thể bóp chết cô.
Giản Tích cười trộm, lại trộm ngắm anh, đũng quần anh đúng là đang nhô cao thật.
Khuôn mặt Hạ Nhiên trầm xuống, ngồi trong xe năm phút mới bớt căng cứng một chút.
Giản Tích nhìn bóng dáng anh dần dần biến mất ở đầu ngõ, rốt cuộc cũng áp chế không được nữa la lên, "A a a!" Cô hưng phấn kêu to, quơ chân múa tay, đến xe cũng lay động theo.
"Anh ấy cầu hôn mình rồi! Má ơi! Vui quá đi quá!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!