Giản Tích nhìn qua tin nhắn vừa gửi đến, mông lại cảm thấy ẩn ẩn đau.
Hạ Nhiên lại nhắn tới một tin nhắn khác: [Nếu em đang ở nhà thôi vậy, không cần chạy tới chạy lui làm gì, trưa mai anh tới đưa em đi ăn.]
Giản Tích nghĩ một chút, trả lời lại: [Dạ.]
Sau đó cô quay đầu xe, ghé siêu thị mua chút sữa bò và trái cây, quay xe đi về hướng đường Nha Đề.
Hạ Nhiên đang cùng bà ngoại xem ti vi, anh bị nội dung của bộ phim đang chiếu làm cho phát bực.
"Vì sao cứ mỗi lần nam nữ chính đang yêu đương say đắm thì trời liền đổ mưa to như vậy?"
Bà ngoại xem đến nhập tâm, vẫn luôn miệng nói, "Làm bậy rồi, nữ chính thật tốt, nữ phụ thực sự là quá xấu xa rồi."
Nghe những gì Hạ Nhiên nói, bà quay qua quát hắn, "Thằng quỷ như con thì biết cái gì, trời mưa là hiện tượng tự nhiên, người ta vừa đóng phim còn phải chọn thời tiết, thật là không dễ dàng."
Hạ Nhiên có chút cạn lời, "Người ta dùng vòi phun nước đó bà."
"Con nói nhiều quá." Bà ngoại mới không tin, "Không xem thì đi chỗ khác đi, đừng làm phiền bà."
Hạ Nhiên đứng dậy, "Bà thật ngây thơ đáng yêu."
Anh cầm gói thuốc và bật lửa, chuẩn bị ra cửa rít vài hơi. Mới vừa mở cửa sổ ra, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Bà ngoại đi đến gần, vội vàng đi mở cửa, chân ngắn bước từng bước nhanh nhìn như con lật đật, "Tới rồi đây, chắc lại là Tiểu Yến hàng xóm ghé qua đưa tiêu xay tới."
Hạ Nhiên không để trong lòng, cắn điếu thuốc chuẩn bị châm lửa.
"Ủa, ai vậy?" Mở cửa ra, bà ngoại hỏi liền.
Giản Tích đang bị bao trùm bởi bóng đêm và gió lạnh, đứng ở cửa, mỉm cười chào hỏi, "Con chào bà ngoại, Hạ Nhiên có nhà không ạ?"
"Nó ở nhà, con vào đi."
Giản Tích đưa túi trái cây lên, "Đây là con mua cho bà."
"Đến là được rồi, còn mang theo quà cáp làm gì, con thật là khách sáo."
Điếu thuốc trên tay Hạ Nhiên thiếu chút nữa rơi xuống, "Sao em lại tới đây?"
Nhiệt độ bên ngoài và trong phòng vô cùng chênh lệch, Giản Tích liên tục chà sát tay làm nóng, "Em đến thăm bà ngoại nha."
"Ngồi xuống đây con, chỗ đó có chậu than." Bà ngoại nhiệt tình tiếp đón, vẻ mặt vui mừng, đi vòng vào bếp.
"Lạnh không?" Hạ Nhiên đi tới, nắm tay cô, "Mẹ nó, lạnh như đá rồi."
Anh đem tay cô hơ hơ lên chậu than, nắm chặt không buông, "Đừng nhúc nhích."
Hạ Nhiên hỏi, "Không phải nói em đừng đến rồi sao?"
"Đến kiểm tra đột xuất không được à?" Giản Tích thỏ thẻ, mỉm cười xinh xắn nhìn anh.
Hạ Nhiên cười, "Lo lắng về anh à? Em không cần kiểm tra đâu, toàn thân của anh chỉ để dành cho một mình em dùng."
Giản Tích nghe được trong lòng tràn đầy ngọt ngào, đưa mắt nhìn vào bếp, "Bà ngoại đang làm gì vậy anh?"
"Tám phần là chuẩn bị đồ ăn cho em." Hạ Nhiên trêu cô: "Bác sĩ Giản, tối như vậy em còn chủ động tới cửa gặp người lớn, có phải là mê mệt anh rồi không?"
Giản Tích cực kỳ ngượng ngùng, véo mạnh vào mũi anh, "Đúng vậy thì sao, em mê mệt anh đó, vừa lòng anh chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!