Niệm Nghiễn thấy Thôi Ân Trạch bước vào, nghĩ lại chuyện tối qua mà mặt đỏ như mông khỉ, đầu cúi đến mức thấp nhất có thể. Một lúc sau mới mở miệng lí nhí./
"Chuyện đêm qua... Ngươi ..."
"Khụ, E hèm, ... Ta biết là do ngươi trúng xuân dược, không cần để ý, cứ coi như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra." Thôi Ân Trạch thừa rõ tính cách người này quật cường, hắn đã xác định cần phải từ từ để y nhận thức rõ tình cảm của mình rồi từ đó chấp nhận quan hệ giữa hai người. Nếu bây giờ y chưa muốn, hắn nếu cứ cưỡng ép cũng chỉ xôi hỏng bỏng không, hắn không thể sai lầm thêm một lần nữa, ông trời đã thương xót cho hắn thêm một cơ hội, thời gian phía trước còn rất dài ...
"..."
Thôi Ân Trạch bước qua cái bàn, ngồi đối diện với Niệm Nghiễn.
"Ngươi gọi ta ra làm gì, không lẽ là muốn tiếp tục ..." Thôi Ân Trạch vừa nói vừa cười một cách tinh nghịch, cố tình không buông tha cho người kia.
Niệm Nghiễn phồng mang trợn má, thẹn quá hóa giận, trừng to hai con mắt.
"Hỗn đãn, đừng tưởng mới ... mới ... có một lần mà đã được đằng chân lân đằng đầu, đừng có mà tưởng bở..."
"Đùa một chút thôi, bảo bối, khi ngươi tức giận nhìn ngươi rất xinh đẹp a~ Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì. Muốn ta bắt đầu từ đâu nào?"
"... , bắt đầu từ việc tại sao ngươi chết rồi mà lại sống dậy đi."
Lấy bình rượu trên bàn, tự rót cho mình một ly, Thôi Ân Trạch phát hiện đây chỉ là một bình trà đặc "Hôm nay không uống rượu?"
"A, chuyện này, " không biết chừng bộ dáng say xỉn khó ưa của mình hơn chục ngày qua hắn đều thấy hết, Niệm Nghiễn đột nhiên mặt đỏ lên, "Hôm nay, không uống."
Đối với Đại Vũ hoàng đế, quyền y tột đỉnh như hắn mà nói, ly trà rẻ tiền này cùng lắm cũng chỉ như một chén nước tiểu của ngựa không hơn không kém. Nhưng nếu được ở cùng với Niệm Nghiễn, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp, quý giá. Chén trà này nhờ vậy mà cũng không đến nỗi khó uống.
"Ngay từ đầu, ta thật sự tin rằng ngươi đã chết, ta không đủ can đảm để nhìn vào thi thể cháy xém có đeo ngọc bội của hoàng tử trong Ngự Thấm điện" nhớ lại khoảng thời gian tuyệt vọng, đen tối đó, Thôi Ân Trạch vẫn cảm thấy đau lòng "Vốn định đi theo ngươi xuống cầu Nại Hà để hai ta cùng nhau đầu thai chuyển sang kiếp mới. Lão Tứ sợ ta tự sát nên cho người canh chừng ta suốt mười hai canh giờ, không rời nửa bước. Dần dần ta cũng thông suốt, hiểu rằng đây chính là báo ứng mà mình phải gánh chịu.
Ta sẽ phải cô độc mà trải qua quãng đời còn lại, bị nỗi thống khổ vô tận dày vò để bù đắp cho những gì mình đã gây ra cho ngươi. Sau đó, lão Tứ nói lại, hắn truy xét trong cung phát hiện thấy ngày hôm ấy, trong Ngự Thấm điện bẩm báo lại bị mất một bộ y phục thái giám, lại còn phát hiện một mật đạo dưới tẩm điện, lòng ta bỗng nảy sinh hy vọng."
Không phải là những lời ngon tiếng ngọt, cũng không phải là những hứa hẹn sông cạn đá mòn, ngữ điệu bình thản như vô tình của Thôi Ân Trạch lại khiến Niệm Nghiễn cảm nhận được hắn tại thời điểm hai năm trước—— đã suy sụp và tuyệt vọng đến mức nào, tình cảnh này có lẽ cũng giống với bản thân mình trước đó.
"Ta quyết định trong vòng một năm tiếp theo, sẽ cử người đi khắp nơi dò la tin tức của ngươi, mặt khác ta sẽ cố gắng chấn chỉnh triều cương, loại trừ loạn thần tặc tử – đưa quyền lực tập trung về tay lão Tứ. Lúc đó, lão Tứ còn chưa thành thục chuyện triều chính, để làm một hoàng đế bình thường, hắn phải rèn luyện thêm rất nhiều – chứ chưa cần nói là muốn làm một minh quân thánh đế.
Ta giúp hắn dọn dẹp sạch sẽ con đường dẫn tới ngai vàng, vì thế lúc ta đột nhiên "băng hà" mới không có chuyện phản trắc nào xảy ra."
Tiểu Tứ? Niệm Nghiễn cho tới giờ này cũng chưa thể nào hình dung được đệ đệ ngây thơ với khuôn mặt phấn hồng của mình khi ngồi trên ngôi cửu ngũ sẽ có hình dáng như thế nào? Có uy nghiêm oai vệ như kẻ trước mặt không? Y vẫn muốn hắn là một Tiểu Tứ vui vẻ, ngây thơ như ngày nào – giờ đây, gánh nặng thiên hạ này đặt cả lên vai Tiểu Tứ, không biết hắn có lúc nào cảm thấy mệt mỏi, chán nản?
"Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, ta diễn vở tuồng "chết bất đắc kỳ tử" sau khi truyền ngôi lại cho lão Tứ. Trước đó, ảnh vệ báo về đã có được tin tức của ngươi, vì thế, ta khẩn cấp chạy đi tìm ngươi..."
"Ngươi có thể dễ dàng từ bỏ thiên hạ như vậy sao?" Trong giọng nói của Niệm Nghiễn chứa đựng sự oán giận, không cam lòng "Vậy thì trước đây chúng ta đấu với nhau nhiều như vậy để làm gì? Hàng ngàn người đã phải bỏ mạng, nhiều gia đình phải sinh ly tử tán là vì cái gì?" Âm điệu của Niệm Nghiễn như rống giận mà gào lên.
"Ta biết, ngôi vị hoàng đế kia, ta ngồi bao nhiêu năm ngươi biết không?" Thôi Ân Trạch hướng mắt nhìn về xa xa "Suốt hai mươi năm, đời người có thể có mấy lần hai mươi năm đây? Thời điểm đưa ra quyết định, ta cũng không ngờ mình lại làm thế. Niệm nhi, ngươi mãi mãi không thể nào hiểu được vị trí của ngươi trong lòng ta quan trọng tới mức nào đâu!"
Tránh đi ánh mắt chứa đầy lửa nóng của Thôi Ân Trạch, trừng mắt để che dấu sắc mặt ửng đỏ mất tự nhiên của mình—— ta hiểu chuyện này để làm gì? Ta chỉ cần biết ngươi là kẻ biến thái như thế nào rồi tránh đi thật xa là được.
"Lần đó, khi ngươi đang ngắm cảnh bên Tây hồ, ta đã nhận ra ngươi – đó là lần đầu tiên ta được nhìn thấy ngươi sau gần hai năm mong nhớ. Thời khắc đó, liễu rủ lơ thơ, ánh mắt ngươi mênh mang sâu thẳm, nhìn qua tựa hồ chỉ là ảo ảnh, chỉ cần chớp mắt lại thôi thì ngươi sẽ tan biến tựa làn gió. Cho nên ta không dám lại gần ngươi, ta sợ nếu nhìn thấy ta rồi ngươi sẽ lại lẩn trốn như đã từng làm, nếu có ngày như thế, ta sẽ không thể nào chịu đựng được nữa.
Vì thế, ta yên lặng theo sát ngươi, bảo hộ ngươi, cho ngươi vui vẻ vì tự tin được làm chính mình. Chỉ có những lúc ngươi ngủ say, ta mới trộm lẻn vào để hôn hoặc ôm ngươi mà ngủ."
Chả trách, kể từ tháng tám năm trước, mọi chuyện bỗng dưng thuận lợi vô cùng, cho dù chỉ là một phiền toái nhỏ cũng không hề phát sinh. Đó ước chừng chính là thời điểm ngươi bắt đầu theo sau ta, nói vậy thì những nối mẩn đỏ kỳ lạ thỉnh thoảng cứ xuất hiện trên người chắc cũng là tác phẩm của ngươi. Ngươi cho ta là cái gì, là một nữ nhân yếu mềm sao? Ta là một đại nam nhân không lẽ lại không ứng phó nổi những chuyện cỏn con này?
Thôi Ân Trạch, ngươi quá coi thường ta!
"Ta kêu ngươi nói chuyện của Liễu Thành Thành. Ta không muốn nghe những chuyện dư thừa này!"
"Liễu Thành Thành?" Thôi Ân Trạch vừa nghe tên này đột nhiên kích động đứng lên (Tiểu Nam : ghen rùi, ghen rùi, cho nó một bạt tai đi anh A~ bạo lực quá aJ), một phen kéo cánh tay Niệm Nghiễn, mắt hắn đã sớm đỏ ngầu vì ghen tị cùng phẫn nộ "Ngươi còn dám nhắc tới hắn. Một tháng qua hai người các ngươi như hình với bóng, thậm chí chung chăn chung gối. Hắn coi ngươi là cái gì? Hắn muốn làm gì với ngươi, ngươi có biết không?"
Thôi Ân Trạch rống giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!