Chương 43: (Vô Đề)

"Chúng ta giống nhau thôi, Bạch Vô Ức chắn chắn không phải tên thật của ngươi." Người nọ chậm rãi xoay người lại, ngũ quan anh tuấn, đoan chính; da thịt thoáng có chút ngâm đen, đúng là Liễu Thành Thành – người đã cùng chung sống như hình với bóng cùng Niệm Nghiễn suốt một tháng qua.

"Hóa ra, trong một tháng qua, tất cả đều là giả, Liễu Thành Thành, ta không thể không bội phục hành động của ngươi." Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc. Tại sao mình vẫn cảm thấy đây là một người thanh niên sáng sủa, rất có tiền đồ – Niệm Nghiễn tự hỏi mình. Lúc này, ánh mắt hắn âm trầm, nụ cười của hắn mị hoặc khiến người ta không thể khống chế. Chỉ mới nửa canh giờ trước, hắn vẫn còn là một thanh niên cương nghị, hồn nhiên, vậy mà hiện giờ...

"Hành động của ta? Đã khiến Bạch đại ca chê cười, không biết từ lúc nào ngươi đã phát hiện ra sơ hở của ta?" "Liễu Thành Thành" hôm qua thích mở to hai mắt nhìn mà hỏi đông hỏi tây, người trước mặt híp mắt lại khiến người ta cảm thấy thần bí, nguy hiểm ;"Liễu Thành Thành" thích nhoẻn cái miệng rộng mà cười đến mức ngốc ngếch giờ này mỉm cười chỉ càng tăng thêm phần khủng bố, sợ hãi.

"Người ta nói kẻ thông minh quá cũng sẽ có lúc bị cái thông minh nó hại mình – ngươi chính là một người như vậy. Liễu Thành Thành – ta vẫn muốn gọi ngươi như vậy, dù sao cũng là thói quen suốt một tháng qua. Ngay từ đầu, ta thật sự xem ngươi như tri kỷ." Nói xong những lời này, Niệm Nghiễn dừng lại một chút, khoảng thời gian hai người chung sống trong khách *** lần lượt hiện về ...

Liễu Thành Thành nói, hắn muốn cùng ta xông pha giang hồ làm một vị đại hiệp trừ gian diệt bạo...

Liễu Thành Thành nói, hắn muốn tìm một tửu lâu nấu ăn thật ngon, muốn nuôi cho ta mập mạp...

Liễu Thành Thành nói, muốn cùng ta kết bái, muốn ta trở thành đại ca của hắn...

—— Cuối cùng, mọi thứ đều là giả. Hai năm qua, đây là người đầu tiên mà Niệm Nghiễn thân cận...

"..." Đối phương cũng không nói lời nào, biểu tình càng thêm phức tạp, dùng một ánh mắt lộ vẻ kỳ quái mà nhìn chăm chăm Niệm Nghiễn.

"Nhưng mà, vào những khi ngươi lơ đãng, ta đã bắt đầu hoài nghi ngươi. Lúc ngươi đoạt lại cổ vật trong tay Vũ Đương đường chủ, thân thủ di chuyển của ngươi rất kỳ lạ, ta chưa gặp qua bao giờ. Nếu nói chưa gặp qua thì có phần không chính xác, phải nói rõ hơn là giống hệt như chiêu thức của bọn hắc y nhân ám sát ta trong rừng. Nhưng ngươi cũng rất biết cách che dấu, mỗi lần cùng nhau luyện võ, ngươi chỉ sử dụng mấy loại công phu đả cẩu bác miêu bình thường, ngày hôm đó có lẽ do ngươi đã quá chủ quan mà thôi. Cho đến bây giờ, ta cũng không biết võ công của ngươi từ đâu mà có được, nội lực như thế nào. Ta rất muốn so chiêu cùng ngươi, lại sợ mình không có phần thắng."

"Thứ hai, ngươi luôn theo ta từng bước, giống như đang giám sát ta hơn là cùng ta du sơn ngoạn thủy. Cho dù là bằng hữu thâm giao cũng không đối xử với nhau thân thiết tơi mức này."

"Thứ ba, điều khiến cho ta càng thêm khẳng định rằng ngươi có mưu đồ bất chính – đó là lúc tối qua, ngươi lấy cớ chui vào trong chăn của ta rồi lén hạ dược lên người ta. Ngươi đem loại thuốc kia thoa lên da mình, sau đó ôm lấy ta, để cho hai làn da tiếp xúc với nhau, dược tính sẽ chuyển từ người ngươi sang ta. Ngươi đã dùng mùi của xạ hương để lấp đi mùi loại thuốc kia.

Nhưng ta từ nhỏ đã biết y thuật, lại rất mẫn cảm với hương thơm – vì thế ta có thể dễ dàng phát hiện rằng ngoài mùi xạ hương còn có thêm một mùi hương khác lạ. Liễu Thành Thành, không lẽ rốt cuộc mọi thứ có liên quan tới ngươi đều là giả? Võ công, thân thế, mục đích của ngươi là gì? Ngay cả thứ độc dược đêm qua ngươi sử dụng ta cũng không biết nó chứa đựng những gì. Rốt cuộc, ngươi là ai?

"Quả nhiên là không thể xem thường ngươi, nhưng thôi dù sao đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, ngươi có biết cũng chẳng sao. Nói nhiều như vậy, ngươi có muốn biết đêm qua ta đã hạ thứ dược gì vào người ngươi không?"

"Tới giờ khắc này ta chưa phải mất mạng, có thể đó không phải là độc dược. Liễu Thành Thành, ngươi có nhiều cơ hội giết ta như vậy, tại sao lại không hạ thủ?"

"... Ta hỏi ngươi một chuyện. Tại sao ngươi có thể thoát khỏi tai mắt của ta mà liên thủ hành động cùng bọn người Huyền Thiết môn?" Đối với vấn đề mà Niệm Nghiễn nêu ra, Liễu Thành Thành không có ý định trả lời.

"Rất đơn giản, lúc trước khi tìm tới Huyền Thiết môn lần đầu ta đã nói cho bọn họ nghe một chút tin tức mà mình có được. Bọn họ dù bán tín bán nghi nhưng cũng không muốn có chuyện bất trắc xảy ra nên đã nhờ ta giúp sức âm thầm điều tra việc này. Ngươi rất thích đến Đại Toàn hỉ lâu dùng cơm, chúng ta đã bàn bạc lấy nơi này làm nơi giao chuyển tin tức.

Muốn trao đổi thứ gì, chỉ cần đặt phía dưới chưởng quầy của lão bản, đối phương có thể dễ dàng nhận được."

"Thảo nào, ngươi cứ luôn miệng răn dạy ta không được lãng phí, nhưng lại muốn đến Đại Toàn hỉ lâu dùng bữa, còn nói rằng đồ ăn nơi đó rất hợp khẩu vị. Ta và ngươi, từ đầu tới cuối đều lừa gạt lẫn nhau cả thôi."

"Nói ra những lời này ngươi không cảm thấy buồn cười sao? Ngày ấy, trên Tô Minh sơn, nữ tử kia chắc chắn cũng là thuộc hạ của ngươi, chuyện này không phải là do ngươi đã thiết kế từ đầu hay sao?" Niệm Nghiễn cảm thấy tim mình càng ngày càng đập nhanh hơn, y đã không thể cố gắng giữ bình tĩnh lâu hơn nữa, bị người mà mình tin tưởng phản bội – cảm giác này không hề thoải mái chút nào ...

"Nhưng hiện giờ kế hoạch của ta đã bị ngươi cùng đồng bọn của mình phá hủy. Chẳng phải ngươi nên mở tiệc mà ăn mừng sao?"

"Huyền Thiết môn thân là danh môn đứng đầu chính phái, đương nhiên là phải quản chuyện thị phi trên giang hồ. Còn ta bất quá chỉ là không muốn nhìn thấy giang hồ lại phải chịu thêm cảnh máu chảy thành sông mà thôi. Nói chúng ta là đồng bọn có lẽ không thích hợp bằng việc coi chúng ta như người có chung mục đích."

"Huyền Thiết môn? Chẳng lẽ người cao thủ âm trầm giúp sức cho ngươi là người Huyền Thiết môn?" Liễu Thành Thành cảm giác ngoài Niệm Nghiễn và Huyền Thiết môn, thì cao nhân dấu mặt này mới thực sự là người nguy hiểm nhất.

"Ngươi đang nói cái gì a, cao thủ nào âm thầm trợ giúp ta?" Chẳng lẽ là người đã từng giúp mình lúc mình đang ở khu rừng cạnh Thương châu?

"Ha hả, hóa ra ngươi còn chưa biết đến sự tồn tại của người này. Ta không phải bại ở trên tay ngươi cùng đám người Huyền Thiết môn kia, ta đã sớm phòng bị, ở chung với ngươi lâu ngày chắc chắn không thể không lộ ra chút sơ hở. Khi ta phát hiện Huyền Thiết môn có động tĩnh đáng ngờ thì đã lập tức thay đổi cứ điểm. Thỏ khôn phải có ba hang, để đề phòng chuyện không may, tại Hồi An thành này, ta đã thành lập ba cơ sở vững chắc.

Nhưng vừa rồi, thuộc hạ của ta báo lại có kẻ đã đột nhập, giải độc cho bọn võ lâm nhân sĩ kia, còn đả thương thuộc hạ của ta. Ngươi không hề hay biết gì ư?"

"Vậy sao?" Như vậy thì những người kia đã được ứng cứu? Niệm Nghiễn không hiểu, cố gắng mãi mà vẫn không biết vị cao nhân này là ai.

"Cuối cùng... Ta chuẩn bị kỹ càng như vậy mà lại bại dưới tay một kẻ quỷ dị đến mặt mũi như thế nào còn không biết. Trước đây, hắn từng cản trở việc hành thích ngươi, ta cứ tưởng ...... Ha hả, thôi thôi, thua keo này ta lại bày keo khác, mặc dù có phần không cam lòng. Nhưng mà... Ít ra ngươi cũng nên bồi thường cho ta một chút chứ?"

Dứt lời, nhanh như chớp, Liễu Thành Thành đột nhiên tung một chưởng hướng Niệm Nghiễn đánh úp lại. Niệm Nghiễn muốn vận công tránh né, lại phát hiện nội lực toàn thân bị phong bế, chỉ có thể dùng sức lực của một người bình thường mà tìm cách thoát thân.

Chưởng pháp mặc dù tàn nhẫn nhưng công lực bên trong không lớn, Niệm Nghiễn phun ra một ngụm máu nhưng nội thương không đáng lo ngại. Vết thương nhẹ, nhưng Niệm Nghiễn cảm thấy rất chóng mặt, lảo đảo, chưa kịp ngã xuống thì bị Liễu Thành Thành ôm gọn vào ***g ngực

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!