Những ngày trên núi Bích Nguyên quả thật trôi qua nhanh chóng, thời gian 6 năm bỗng chốc trở thành quá khứ. Gần đây, người trên núi lại ngày càng vắng vẻ. Phác Phong đã hai năm nay không có tin tức gì, là dấu hiệu của việc biến mất không bình thường. Trầm Thanh Ba một năm trước ngẫu nhiên trở về Bích Nguyên nhưng cũng không ở lại lâu.
Tình cảm giữa Ngôn Hổ và Phong Ngữ ngày càng tốt hơn, bọ họ đối với việc "tranh đoạt" Niệm Nghiễn cũng ngày càng kịch liệt, khống giống trước đây chỉ là giở ra vài chiêu công phu "đánh chó, dọa mèo" mà đã sử dụng toàn bộ võ công cùng thực lực luyện được suốt những năm qua. Niệm Nghiễm cảm thấy vô cùng khó hiểu, mình rốt cuộc là có cái gì đáng để cho huynh muội bọn họ trở mặt như vậy?
Nhưng đùa giỡn vẫn là đùa giỡn mà thôi, sống cùng nhau lâu như vậy, tình cảm giữa huynh muội bọn họ cũng trên mức bình thường, thậm chí còn hơn cả huynh muội ruột thịt.
Phách trần đao của Ngôn Hổ đã luyện đến mức không thể thuần thục hơn nữa, chẳng những nắm giữ đao pháp tinh túy mà y còn lợi dụng sức mạnh vô địch của bản thân làm tăng thêm uy lực, có thể chém đá như chém nước tựa như giao long uy vũ thâm trầm. Riêng về đao pháp, người khác cũng phải vài phần nể trọng y. Có điều Ngôn Hồ không hề muốn xuống núi, tình nguyện cùng Niệm Nghiễn an an ổn ổn trên Bích Nguyên sơi trải qua cuộc sống đơn giản, xa rời thế tục—–
"Tam sư huynh, tại sao ngươi không muốn xuống núi, chẳng lẽ ngươi không có hứng thú với những thứ phồn hoa đô hội dưới chân núi sao?" Niệm Nghiễn từng hỏi qua hắn như vậy.
"A? Ta? Ta... Dưới chân núi có gì tốt chứ, trên núi không phải tốt hơn sao, rất là thoải mái, huống chi ta không yên tâm tiểu sư muội cùng... ngươi"
"Ngươi chẳng lẽ là vì... Ta?" Niệm Nghiễn không bao giờ muốn vì mình mà hủy đi tiền đồ của tam sư huynh.
"Không, ta..."
Phong Ngữ một bên cũng nghe được những lời này "Huynh còn hỏi vậy a, tứ sư huynh thật khờ a, ngươi cho là vì sao mà tam sư huynh lại cùng ta suốt ngày đánh tới đánh lui? Đương nhiên là bởi vì hắn không muốn rời khỏi ngươi a!"
"Ngươi, ngươi không được nói bậy, ta chỉ là lo lắng các ngươi hai người ở lại trên núi, vạn nhất có kẻ xấu thì làm sao bây giờ?" Ngôn Hổ nghẹn đỏ hé ra khuôn mặt tuấn tú, cùng với dáng người cao lớn tho kệch có chút không được tự nhiên.
"Ngươi là đang viện cớ thôi, Bích Nguyên hẻo lánh như vậy, có ai tới a? Ngươi, rõ ràng là..."
" Đủ rồi, đủ rồi, hai ngươi không cần cãi nhau nữa, ta có cái gì tốt mà các ngươi cả ngày vì ta mà đấu qua đá lại như vậy?"————
Lời vừa nói ra, không khí bỗng trầm lắng dị thường, Ngôn Hổ và Phong Ngữ như thấy quái vật trước mắt, há hốc miệng, hai mắt mở to, trừng lớn nhìn Niệm Nghiễn. Niệm Nghiễn thấy vậy, ngượng ngùng đứng lên "Ngươi... Các ngươi nhìn cái gì thế? Mặt ta có dính cái gì sao?"
" Ngươi không biết ư? !"Phong Ngữ cùng Ngôn Hổ không hẹn mà gặp một lời thốt ra.
" Biết... Biết cái gì a?" Niệm Nghiễn bị hai kẻ kia làm cho hồ đồ mất rồi, không hiểu gì cả.
" Ngươi không biết rằng chính mình ……. mị hoặc, quyến rũ đến thế nào ư?" Phong ngữ không nín được , cố lấy dũng khí.
" Ừ?"
" Còn tưởng rằng ngươi là cố tình phong nhã, hóa ra ngươi thật sự không biết chính mình có sức hấp dẫn?" Ngôn Hổ vừa tiếc lại vừa kinh ngạc.
" A? Nhưng mà ta tướng mạo thường thường..."
"Tướng mạo thường thường? !" Lại là một lần ăn ý phối hợp trong lời nói của Phong Ngữ và Ngôn Hổ.
"Ngươi không soi gương à?"
"Từ sau khi lên núi hình như là không. Trong phòng nam nhân, đâu cần có gương chứ, tam sư huynh, phòng ngươi cũng không có phải không?"
"Trời ạ ~~~~~~" Phong Ngữ không thể nhịn được nữa, kéo Niệm Nghiễn hướng phòng nàng đi tới. "Ai, từ từ ~"
Trên núi Bích Nguyên, chỉ có một chiếc gương đồng, chính là chiếc ở trong phòng Phong Ngữ. Phong Ngữ lôi kéo Niệm Nghiễn ngồi xuống trước gương đồng để cho hắn hảo hảo mà ngắm chính mình.
Niệm Nghiễn ngắm mình trong gương, hắn chưa từng gặp qua người này. Khuôn mặt người này hé ra đường cong rõ ràng mang vẻ anh tuấn, làn da trắng nõn 6 năm trước bởi vì bắt nắng mà trở thành nâu nhạt, nhưng không hề đen. Lông mi dày phối hợp với lông mày rậm khiến đôi mắt hắn như có thêm thâm ý. Cái mũi thẳng kế thừa ngạo khí từ nam nhân kia.
Khuôn mặt hắn vừa toát lên khí khái nam nhi lại vừa hiển hiện sự quyến rũ có phần nữ tính của mẫu thân – là khuôn mặt phi thường thanh nhã, dù vậy vẫn lộ ra khí khái dũng cảm mà chỉ nam nhân mới có.
Niệm Nghiễn nhớ lại lần cuối cùng mình soi gương, chính là một buổi sáng ở lãnh cung, mẫu thân cùng hắn ngồi trước gương, ôn nhu chải vuốt cho hắn từng sợi tóc. Tiểu Cúc đứng cạnh còn trêu ghẹo nói hắn lớn lên sau này nhất định sẽ trở thành một mỹ nam tử. Chuyện trước đây đều rõ ràng như ở trước mắt, nhưng rất nhiều thứ đã không còn là của mình. Nhiều người đã đi, nhiều ke cũng tới, bản thân cũng không còn là một tiểu hài tử.
Nhưng có một số chuyện sẽ không thay đổi, thời gian trôi đi càng dài lại càng thêm sâu...
"Tứ sư huynh..." Tiếng gọi của Phong Ngữ kéo Niệm Nghiễn trở về thực tại.
"A, không có gì... Đúng rồi, ta bộ dáng như vầy thì đã sao, không có vẻ đẹp của đại sư huynh, cũng không có khí khái của nhị sư huynh, càng không được dũng cảm như tam sư huynh, thanh tú đáng yêu như tiểu sư muội. Thế mà cũng khiến các ngươi thích thú sao?" Hắn cảm thấy mê luyến dung mạo quả thực không nên, trước khi dung nhan tàn úa chắc hẳn tình cảm cũng biến mất trước – Niệm Nghiễn cảm thấy thật may mắn khi hắn không vô tình như nam nhân kia, nhưng mà hắn cũng không thực giống với mẫu thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!