Thôi Ân Trạch xuất chưởng, nội lực thâm hậu bay vút trong không khí nhắm tới Niệm Nghiễn. Niệm Nghiễn nhanh nhẹn lắc mình tránh đi lại chợt nhớ tới thân phận hiện tại của mình, y đang giả dạng thị vệ của Thôi Ân Trạch. Trước lúc xuất hành, phân đường phương bắc của Mặc giáo bắt được một tên mật thám của triều đình. Niệm Nghiễn cùng với bốn vị trưởng lão tra khảo tên mật thám thì biết hắn tên là Đại Xương là một trong những thuộc hạ bên người Thôi Ân Trạch, ngoài việc đó còn nắm được một số tin tức quan trọng khác. Lần xuất hành này, Niệm Nghiễn đã dịch dung thành Đại Xương để dễ dàng tiếp cận mục tiêu đồng thời cũng để giảm bớt hiểm nguy.
Xoay người bước vào phòng, Niệm Nghiễn quỳ một gối xuống đất :
"Bệ hạ, là thuộc hạ."
"Đại Xương, ngươi từ khi nào lại lén la lén lút như vậy?" Thôi Ân Trạch cảm thấy khó hiểu, tại sao Đại Xương không lấy thân phận thị vệ của mình mà quang minh chính đại bước vào.
"Thuộc hạ có việc gấp bẩm báo".
"Nói!"
"Hôn sự của giáo chủ ma giáo bị phá hỏng, tân nương đã bị bắt đi."
"Ngươi... Ngươi muốn bẩm báo với bệ hạ chuyện này ư." Tên thị vệ Trương Phong đứng bên cạnh khẽ cười mỉa mai, hắn luôn khó chịu vì Đại Xương được Thôi Ân Trạch trọng dụng hơn hắn. Lần này rốt cuộc cũng có dịp khiến tên Đại Xương kia mất mặt.
"Chuyện đó thì có gì mà gấp gáp, trẫm đã biết rồi, người làm đại sự lúc cần bình tĩnh nhất định không thể manh động!"
Sáu năm, ông trời dường như vẫn vô cùng ưu đãi Thôi Ân Trạch, chính trực tráng niên, dáng vẻ tiêu sái, cử chỉ toát lên vẻ cường giả đế vương – một vẻ từng trải của một nam tử được tôi luyện, khí phách không kiêu ngạo mà thản nhiên ung dung. Chỉ một lời nói ngắn gọn cũng khiến Niệm Nghiễn ngây người. Ánh mắt sắc lạnh so với sáu năm trước càng thêm đáng sợ – bản thân y đến bao giờ mới được như vậy đây?
Niệm Nghiễn thấy khuôn mặt của Thôi Ân Trạch không có gì thay đổi, y đã quên rằng trung niên nam tử có bộ dáng thanh niên trước mặt chính là phụ thân của y, trong lòng y chỉ dâng lên một nỗi niềm khao khát được tranh đấu, sống mái một phen với nam nhân hào sảng này.
Ánh mắt này... Tại sao mình chưa bao giờ nhận ra Đại Xương lại có đôi mắt đẹp như vậy – đôi mắt vừa to, trong trẻo như nước hồ mùa thu, tựa như có thể nhìn thấy cả đáy hồ trong vắt – – – ánh mắt này không phải ai cũng có thể có. Người trước mặt, Thôi Ân Trạch thấy vừa quen lại vừa lạ. Đại Xương chẳng qua cũng chỉ là một trong số các thuộc hạ của hắn, chỉ cần cho Đại Xương một chút ưu đãi thì y sẽ đem khinh công và võ thuật của mình ra mà bán mạng cho hắn, một kẻ tầm thường như vậy...
Chẳng lẽ hắn đã quá coi thường Đại Xương, chẳng lẽ y vốn phức tạp hơn hắn nghĩ. Tại sao ánh mắt này lại khiến hắn có cảm giác quen thuộc nhưng không phải quen thuộc bởi Đại Xương đã nhiều năm theo hắn. Chẳng lẽ đây không phải Đại Xương, mà là một người khác... Một người khác.
" Đại Xương, trong khoảng thời gian này ngươi chấp hành nhiệm vụ, nhất định đã mệt mỏi nhiều, hãy để Trương Phong tạm thời thay thế nhiệm vụ của ngươi, ngươi hãy quay về làm thị vệ bên cạnh trẫm, cũng có thể coi như tích luỹ thêm kinh nghiệm". Mệnh lệnh của hắn đương nhiên không thể để cho ai cự tuyệt..." Thuộc hạ nguyện tuân theo phân phó của bệ hạ!"Bắt chước cử chỉ của Đại Xương, Niệm Nghiễn cúi người.
"Bệ hạ... Thuộc hạ nhất định sẽ làm hết sức, tuyệt đối sẽ không khiến bệ hạ thất vọng!" Cơ hội thay thế Đại Xương này quả thật y nằm mơ cũng không thấy, phải hảo hảo tận dụng mới được.
" Được rồi, các ngươi trước đi xuống đi, có việc gì ngày mai nói sau."
"Thuộc hạ tuân mệnh"
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Dựa vào trí nhớ, Niệm Nghiễn đi tới gian phòng của Đại Xương, tháo mặt nạ xuống, thay đổi quần áo, thi triển khinh công nhanh nhanh chóng chóng tới nơi mà hắn vướng bận suốt mười bốn năm qua...
Cuối cùng cũng tới được lãnh cung, Niệm Nghiễn phát hiện nơi này so với trước đây càng thêm tiêu điều. Tiểu Cúc, Tiểu Thanh, Lý Đức đâu rồi, không phải bọn họ vẫn ở đây thờ phụng mẫu thân sao? Tại sao lãnh cung lại thành ra như vậy – lạnh lẽo, quái dị mặc dù vô cùng sạch sẽ nhưng lại không hề có hơi ấm con người.
Xuyên qua khu vườn nhỏ, đúng như hắn dự đoán, bài vị của mẫu thân được đặt ở tiểu viện mà nàng từng sống... Đó cũng là nơi mẫu thân yêu thích nhất, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy đám hoa cúc bên ngoài bờ tường lãnh cung. Trên bàn, nhang vẫn còn đang cháy, hoa quả vẫn tươi mới... chắc hẳn có người thường xuyên tới đây bái tế, là bọn người Lý Đức ư?
Niệm Nghiễn quỳ xuống trước bài vị, hai tay khom thành hình chữ thập... Mẫu thân, hài nhi đến vấn an người ...
Niệm Nghiễn trầm tư, tất cả những gì hắn có thể nghĩ bây giờ chính là giọng nói, nụ cười của mẫu thân, đắm chìm trong những kí ức ngày xa xưa, tìm lại cảm giác sung sướng, yên vui luôn khắc khoải trong hắn. Cứ như thế mà liên tưởng : từ lúc hắn bắt đầu nhớ được những gì xảy ra xung quanh mình, lúc hắn nhìn thấy nếp nhăn trên trán mẫu thân, rồi lần đầu tiên nhìn thấy người mà hắn phải gọi là phụ thân... ...
Cứ như thế, từng chút, từng chút hoài niệm của mười bốn năm trước ùa về... ...
Niệm Nghiễn đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng hắn, thế giới của một tiểu tử suốt ngày hạnh phúc bên mẫu thân, không đam mê hoài bão, không trách nhiệm nặng nề, không thù hận nghẹt thở... . Tất cả đều không còn quan trọng... .
Cạnh đó chính là một đôi mắt nghi hoặc đang nhìn hắn.
Thôi Ân Trạch lần đầu tiên không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nữa, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy mọi chuyện vượt ra ngoài ý muốn của hắn. Chỉ trong một ngày hắn đã hai lần bắt gặp ánh mắt long lanh như sương sớm đó, đôi mắt của Đại Xương, đôi mắt của... nam tử đang quỳ trước bài vị kia. Hắn cảm thấy hôm nay chắc có lẽ mình đã lâm vào ảo giác mất rồi, vì cớ gì lại mê đắm ánh mắt của Đại Xương và của nam tử kia đến vậy, vì cớ gì lại thấy nó vô cùng quen thuộc?
Nhưng tiếc là dù đã lục tung trí nhớ, hắn cũng không thể nhớ nổi đã từng thấy nó ở đâu. Đó chính là vùng ký ức đã bị bao phủ của Thôi Ân Trạch, vì hắn bất ngờ ngoái đầu ngoảnh lại mà ký ức đó vỡ tan ra, cuồn cuộn, cuồn cuộn thổi bay thể xác và tinh thần hắn.
Vốn nghĩ tâm trạng mình có vấn đề, Thôi Ân Trạch liền đi vào khu vực lân cận lãnh cung để tìm chút yên tĩnh cho tâm hồn khuây khoả, hắn trái lo phải nghĩ một hồi vẫn không thể quên được đôi mắt của Đại Xương làm cho hắn vô cùng rung động. —— Những lúc rối loạn như bây giờ, hắn thường ở một mình, cũng chẳng sợ bất trắc —— đối với võ nghệ của bản thân, từ trước tới nay hắn vô cùng tự tin.
Lãnh cung trong trí nhớ Thôi Ân Trạch là nơi giam giữ phi tử đã sinh hạ đại hoàng tử cho hắn, nhưng ... hắn không còn nhớ nàng vì sao mà bị giam vào lãnh cung, chỉ nhớ là sau đó nàng ta vì hắn mà chết. Sau đó hắn sửa lại cái tiểu viện nàng ở thành từ đường để thờ phụng —— phi tử có tội mà được đối đãi như vậy xem như là đã nhận được ân sủng cao vời của hoàng đế. Không hiểu vì sao, nơi này ngày càng tiêu điều, tuy rằng sạch sẽ nhưng không có lấy một bóng người. Hắn thỉnh thoảng đi dạo trong lãnh cung này vì như vậy sẽ không ai làm phiền hắn, Thôi Ân Trạch có thể bình thản mà suy nghĩ những vấn đề quan trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!