Chương 3: Di ngôn màu đỏ

Trợn mắt há hốc mồm, không thể tin tưởng;

Bên trong xe van, đám người sợ đến cháng váng.

Trầm mặc, trầm mặc đến tĩnh mịch;

Sùng sục...

Đây là âm thanh Sài Cương nuốt nước miếng.

Xe van kenbo còn đang tiến lên, nhưng vẻ mặt người lái xe lại dại ra, anh ta chỉ cầm tay lái theo quán tính, tùy ý xe cộ tự do chạy.

"Tôi, tôi giết người?"

Không có ai trả lời anh ta.

Màu đỏ trên kính chắn gió chói mắt như vậy, tất cả mọi người còn chưa phục hồi tinh thần từ trong rung động.

"Không, anh đang cứu người, anh cứu sáu cái mạng người."

Thanh âm đạm mạc mang theo đầu độc lòng người người, rõ ràng là ngôn luận đổi trắng thay đen, nhưng đối với Sài Cương, lại chẳng khác nào cái phao cứu mạng.

Trong tình huống này mà vẫn còn giữ vững tỉnh táo, tuyệt không phải người thường, đó chính là kẻ cầm đầu chân chính—— Tô Mạch.

Đã buông bàn tay vừa kiềm chế Sài Cương, Tô Mạch ôm hai trai trước ngực, mắt nhìn phía trước,

"Khi nãy xe chạy với tốc độ cao, mặc dù anh chân đạp phanh xe, cô ta vẫn không thể tránh khỏi bị đâm... Không chỉ như vậy, còn sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của tất cả chúng ta."

Lời Tô Mạch rất có đạo lý, chưa nói đến người khác, ít nhất y và Sài Cương ngồi ở hàng ghế trước không chết cũng trọng thương.

"Anh cứu tất cả chúng ta."

Ở thế ngàn cân treo sợi tóc, lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vài cô gái đầm đỏ, không có ai thấu động tác nhỏ của Tô Mạch.

Cho nên, ngoại trừ bản thân Sài Cương, không ai biết được chân tướng.

"Giết, giết, giết người!"

Phía sau truyền lên một tiếng gào, Tiêu Nhã nhanh chóng che miệng Lữ Lan Lan, chỉ lo kích thích đến tinh thần sốt sắng cao độ của Sài Cương.

Tuy nói là thế, nhưng trong ánh mắt Tiêu Nhã nhìn Sài Cương, lại lộ chút sợ hãi cùng phòng bị không dễ phát hiện...

"Cậu, cậu em Tô nói rất đúng! Dù gì cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, đâm chết chỉ là NPC, không tính là giết người! Thằng nhóc cứng đầu, cậu làm rất đúng!"

Đới Hưng Chương vừa hoàn hồn nhanh chóng nói nói.

"Cũng đúng, nhưng mà..."

Nhưng mà đây không phải do anh ta làm mà!

Trong lòng gào thét, Sài Cương lần nữa nhìn về phía Tô Mạch, mấy lần há mồm, cuối cùng cũng không nói gì.

Máu tươi trên kính chắn gió, nhắc nhở đám người chuyện vừa mới xảy ra. Trong lúc nhất thời, trong xe không ai nói lời nào, xe van lần thứ hai rơi vào yên lặng quỷ dị...

Hả?

Kèm theo tiếng kinh ngạc khó tin, Sài Cương đột nhiên dẫm mạnh, tàn nhẫn phanh xe!

"Mau, mau nhìn! Không thấy máu!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!