Chương 20: Đêm trả thù của Satan

So với Laint cuồng dại, Tô Mạch bình tĩnh hơn nhiều.

Chẳng qua, ẩn sau sự bình tĩnh ấy lại là cõi lòng thấp thỏm bất an — cách 0 giờ sáng, còn sót lại 15 phút cuối cùng!

Tô Mạch mỉm cười đến là hiền lành:

"Có chắc là muốn đứng mãi trên đường vậy không?"

"y, tầm nhìn xa bên ngoài càng ngày càng thấp."

Càng lúc càng gần 0h, ngay cả người dẫn đường Thiệu Thiến cũng cảm thấy áp lực vô hình:

"Không bằng tìm tạm nhà nào đó tá túc đi!"

Tô Mạch nhìn Thiện Kiến, Thiện Kiến vội vàng lên tiếng:

"Không cần phiền toái vậy đâu!"

Dứt lời, cậu ta bẻ đốt ngón tay, sau đó dỡ một thanh sắt ra, rồi khí phách bước đến một cửa tiệm…

Rầm! Rầm! Xoảng!!

"Xong rồi, tất cả vào đi!"

Tuy nói rằng thế giới trong kịch bản không cần so đo quá nhiều, nhưng đối mặt với cái loại bạo lực phá dỡ này của Thiện Kiến, những người mới chẳng qua mới chỉ hoàn thành nhiệm vụ của người chơi dự bị một hai lần vẫn không thể thích ứng nổi.

Dĩ nhiên Tô Mạch không hề để bụng, cậu tiên phong bước đến mặt tiền cửa hàng, những người khác cũng nối đuôi nhau vào theo.

Là một sòng bạc.

Đương suy nghĩ xem liệu có thể tìm được tin tức hữu dụng không, Thiệu Thiến đã nhìn thấy Tô Mạch một thân một mình bước lên lầu hai.

"Này này! Cái cậu này có chút ý thức đoàn đội nào không thế? Nơi này nguy hiểm lắm, không thể hành động đơn độc, biết chưa?"

Thân là người dẫn đường, mỗi cái chết của người chơi dự bị đều là sự tổn thất của chị. Mặc dù rất tán thưởng trí thông minh của Tô Mạch nhưng hành vi tự tiện chủ trương vẫn chọc giận Thiệu Thiến.

Mà Tô Mạch cũng không quay đầu lại, chỉ nói:

"Đề nghị các người nhanh chóng chắn cửa thật kỹ, sau đó có thể bò cao bao nhiêu thì nên bò cao bấy nhiêu…"

Thực tế là bọn họ chỉ có thể leo lên lầu ba.

Lầu ba là phòng VIP, bố cục cực kỳ hào hoa xa xỉ. Tiếc rằng, nơi này vẫn chẳng có một ai.

Mặc dù bất mãn với thái độ của Tô Mạch nhưng Thiệu Thiến vẫn ra hiệu cho những người con lại chắn cửa thật kỹ, còn mình thì đi lên lầu ba theo Tô Mạch.

"Nói đi, có phải phát hiện đầu mối gì rồi không? Chúng ta là một nhóm, cậu có thể đừng…"

Nói được một nửa thì bị Tô Mạch cắt lời:

"Biết vì sao Chúa trừng phạt loài người không?"

Hử?

"Trong Kinh thánh, thứ đầu tiên Chúa tạo ra không phải con người mà là các thiên sứ. Ông ta chán ghét tính ngạo mạn và tham lam của thiên sứ nên mới dựa vào hình dáng của mình để tạo ra loài người."

Tô Mạch cười một tiếng trào phúng:

"Thượng Đế cho rằng, đây là vinh dự lớn nhất mà ông ta ban cho loài người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!