Laint bị xem như kẻ điên biến thái, dĩ nhiên sẽ không ai để ý đến những lời thần kinh của gã.
Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ kịch bản, thời gian vĩnh viễn là thứ quý giá nhất. Thừa dịp nhiệm vụ chưa bắt đầu, Tần Văn Hạo yêu cầu mọi người lục soát hết các ngóc ngách từ trong ra ngoài quán rượu Style, cố gắng tìm thêm thông tin hữu dụng.
Vị trí mà Tô Mạch lựa chọn là quầy bar.
Cậu không có hứng thú với các loại đồ uống đẹp mắt và rượu ngon hảo hạng, thay vào đó, cậu cầm sổ ghi chép lượng khách hàng lên xem xét kỹ càng.
"Bất Dạ thành ngày 14 tháng 9 năm 005."
Vốn dĩ đăng ký thành phố theo số năm đã rất kỳ quái, 005 lại càng kỳ quái, chẳng lẽ Bất Dạ thành chỉ tồn tại 5 năm?
Ngoại trừ số năm kỳ quái ra thì lượng khách cũng rất lạ. Tô Mạch nhanh chóng xem hết lượng khách tròn một năm, phát hiện bốn thời điểm bất ngờ, lần lượt là: ngày 1 tháng 1, ngày 15 tháng 3, ngày 1 tháng 6 và ngày 15 tháng 9.
Nếu nói bốn ngày này đóng cửa không tiếp khách cũng không hợp lý, bởi càng đến gần những ngày này thì lưu lượng khách càng thấp. Giống như ngày 14 tháng 9 hôm nay, ngoại trừ 11 tên lính đánh thuê bọn họ ra thì không còn một vị khách nào trong quán rượu.
Cho nên, bốn ngày này rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?
"Sự trừng phạt của Thượng đế và sự trả thù của Satan."
Tô Mạch ngẩng đầu, Laint nâng ly rượu hảo hạng, nghiêng người dựa lên quầy bar say sưa thưởng thức ngon lành. Đồng thời, ánh mắt của gã đặt trên cuốn sổ ghi chép lượng khách trong tay Tô Mạch.
Tô Mạch như cười như không: Hợp tác?
Đùa gì thế!
Laint bĩu môi:
"Cậu đừng đụng đến tôi, tôi cũng lười phải dây vào cậu!"
Tô Mạch gật đầu, cậu cũng nghĩ vậy.
Giữa Tứ Quỷ không có sự tín nhiệm nào đáng nhắc đến, nếu Laint dám đồng ý thì Tô Mạch cũng không ngại bẫy gã một phen, ngược lại cũng không khác gì.
Nói xong, Laint híp mắt quyến rũ nhìn Đầu Trọc muốn đến gần lại không dám, sau đó khoa trương lắc vòng eo thô rời đi.
"Chảnh gì mà chảnh? Coi mình là Long Ngạo Thiên thật đấy à?"
Nhổ nước bọt, Đầu Trọc sán lại gần Tô Mạch rồi luôn miệng chửi bới:
"Đúng là trên đời này loại người nào cũng có! Người anh em họ Tô à, cậu cách xa hắn một chút, cẩn thận bị hắn…"
"Này lão già, cút đi!"
Mày…
"Mày cái gì mà mày? Muốn bị đánh à?"
Thiện Kiến siết nắm đấm kêu răng rắc, dáng vẻ phách lối tàn nhẫn tưởng như hai người với điệu bộ nơm nớp lo sợ khi nãy.
Trong thế giới nắm đấm là chân lý này, Đầu Trọc rõ ràng yếu đuối đáng thương, đành phải uất ức rời đi. Chẳng qua, sự thù hận xẹt qua mắt anh ta lại bị Tô Mạch nhìn thấy rõ mồn một.
Việc gì?
Vẻ tàn nhẫn biến mất dạng, Thiện Kiến trưng lên mặt nịnh nọt:
"Họ Tần và cô ả kia đang thương lượng muốn phân đội… ngài Tô Mạch, em đây có thể đi theo ngài không?"
Nếu có lựa chọn, Thiện Kiến thà chết cũng muốn tránh hai tên quỷ vương này ra càng xa càng tốt. Tiếc là lúc này không còn lựa chọn nào khác, cậu ta chắc chắn phải ôm chặt một trong hai cái đùi lớn để đối phó với kẻ còn lại, còn vì sao chọn Tô Mạch thì không biết được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!