Chương 17: Vườn địa đàng thất lạc

Trong lúc Tô Mạch và Laint đang giằng co, người chơi sau cùng lững thững đến muộn cuối cùng cũng tới.

Đợi đến khi người nọ vào trong, cửa cũng theo đó đóng lại.

Ghế trống giờ đây chỉ còn lại hai chỗ, lần lượt là bên trái Tô Mạch và bên phải Laint.

Chẳng qua chỉ một chỗ ngồi mà thôi, cậu ta có gì để phải do dự?

Nhưng quả thật cậu ta nên do dự, thậm chí nếu có lựa chọn, cậu ta chỉ muốn xông thẳng ra ngoài ngay tức khắc!

Kịch bản 11 người đúng là đáng sợ, nhưng nguyên nhân khiến cậu ta thấp thỏm không yên chẳng phải thứ ấy, mà là…

Cuối cùng, cậu ta hít sâu một hơi, như là làm ra quyết định rất lớn lao, đặt mông ngồi xuống cạnh Tô Mạch!

Dù đã ngồi xuống nhưng cả người cậu ta không ngừng run rẩy, Tô Mạch còn có thể nghe được tiếng răng va vào nhau lập cập.

Cậu cau mày liếc sang, cậu ta giật nảy mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên!

Cũng may mà nhịn được.

Có điều, nhìn vào khuôn mặt trắng bệch là biết cậu ta khủng hoảng cỡ nào.

Vì sao lại thế?

"Ngài ngài, ngài Tô Mạch… Đã đã đã, đã lâu không gặp!"

Tô Mạch hơi gật đầu, cũng không để ý đến cậu ta.

Thấy thế, chàng trai không chỉ không tức giận mà còn thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.

Song cũng lúc ấy, cậu ta lại cảm nhận được một ánh mắt cực kỳ hung tợn, vừa ngẩng lên nhìn đã đụng phải tầm mắt của Laint.

Gã hơi nhếch môi thành nụ cười không rõ ý, trong mắt viết đầy hứng thú dạt dào.

Ngà, ngài Laint…

Mới nói được một nửa thì đã thấy Laint làm động tác cắt cổ với mình, chàng trai suýt nữa suy sụp — sao cậu ta lại xui xẻo vậy chứ!

Chàng trai tên Thiện Kiến, cũng đến từ trong viện.

Thiện Kiến ở khu 6, cũng là trùm nhất nhì ở đó. Nhưng có đỉnh hơn nữa thì sao có thể hơn được Tứ Đại Ma Vương danh tiếng lẫy lừng?

Khởi đầu đã gặp bất lợi, lần đầu tiên Thiện Kiến vào kịch bản đã đụng phải một trong bốn Ma vương – Cổ lỗ sĩ. Đi theo Cổ lỗ sĩ có thể nói là hai bước gặp hố nhỏ, ba bước gặp bẫy lớn, bị lão Kha chơi đến mức quần lót cũng không còn.

Trải qua

"chín chín tám mốt kiếp nạn", khó khăn lắm mới sống sót hoàn thành được kịch bản đầu tiên, cả thân cả trí lao lực quá độ, Thiện Kiến âm thầm thề rằng từ nay về sau nhìn thấy lão Kha phải chạy càng xa càng tốt, xa tận chân trời cũng đừng xuất hiện trong tầm mắt của lão thêm lần nào nữa — mặc dù bởi có lão Kha mà cậu ta lấy được hạng đồng ngay lần đầu tiên tiến vào kịch bản.

Nhưng kết quả thì sao?

Vừa tránh được nơi lưới thả lại mắc phải đường bẫy treo.

Hơn nữa còn là cái bẫy giăng đầy chất dày ngàn lớp!

Cậu ta… có thể tự sát không?

So với việc bị hai Đại Ma Vương tra tấn đến chết, có lẽ tự sát càng dễ chịu hơn đúng không?

Thiện Kiến còn đang rầu rĩ không biết liệu có cần tự tử xong hết mọi chuyện hay không thì hai người dẫn đường ở phía bên kia lại kinh ngạc dò xét ba người bọn họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!