Ba! Ba!
Tiếng vỗ tay lanh lảnh lọt vào tai, Tô Mạch mở mắt ra, đáy mắt tràn đẩy vẻ uể oải.
Tô tiên sinh?
Âm thanh đến từ phía đối diện, đó là một người đàn ông mặt áo blouse trắng, đeo gọng kính màu đen.
Tô Mạch suy yếu gật gật đầu, ra hiệu cho đối phương tháo quần áo trói buộc trên người mình ra.
Giờ khắc này, Tô Mạch đang ngồi trên một cái ghế kim loại cố định, hai tay, hai chân, cổ cùng với trước ngực đều bị thiết bị còng tay, còng chân trói buộc; bốn cái chân ghế làm bằng thiếc bị cắm sâu trong nền xi măng —— đây là ghế đặc chế với mục đích thẩm vấn trọng phạm.
Tô Mạch không phải phạm nhân, nhưng một số thời điểm còn nguy hiểm hơn phạm nhân;
Tự mình giúp Tô Mạch cởi bỏ trói buộc trên người, bác sĩ cười nói:
"Mệt không, cảm giác thế nào?"
Tô Mạch không trả lời, trái lại cau mày xoa cổ tay, nói: Đem nó bỏ ra.
Ồ... Xin lỗi.
Bác sĩ vội vàng đem cái gương trước mặt Tô Mạch cất đi, cũng bất đắc dĩ nói:
"Sở Hàn, hắn ta... Tô tiên sinh, sợ là ngài không thể rời khỏi khu 10."
Tô Mạch không hỏi cũng không đáp, trái lại yên lặng đứng dậy chuẩn bị rời đi. Thấy thế, bác sĩ đột ngột nói:
"Tô tiên sinh, tôi càng ngày càng nhìn không thấu được ngài."
Hơi nghiêng đầu, trên mặt Tô Mạch lộ vẻ không hiểu.
Bác sĩ cười đắng chát
"Trở về đi, rất mong lần gặp mặt sau."
Rời khỏi phòng chẩn trị, Tô Mạch híp mắt nhìn chăm chú ánh tà dương trong chốc lát, sau đó đi phòng rửa tay cách đó không xa;
Mặt kính khổng lồ trên bồn rửa tay sạch sẽ sáng ngời, trong lòng buồn bực không rõ nguyên nhân, Tô Mạch mở vòi nước, thô bạo lau đi uể oải đi trên mặt.
Đúng lúc này, cửa toilet bị đẩy mở, đi ra là một thiếu niên tầm mười lăm tuổi.
Thời điểm nhìn thấy Tô Mạch ở bồn rửa tay bên cạnh, thiếu niên đầu tiên là sững sờ, sau đó thân thể cứng lại, mặt lộ vẻ kinh hoàng.
Tô Mạch cho một nụ cười thân thiện, thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, cũng không thèm rửa tay, vọt ra khỏi WC nhanh như chạy giành bồn cầu khi ỉa chảy.
Phản ứng của thiếu niên nằm trong dự liệu, Tô Mạch đã sớm quen;
Ngẩng đầu lên nhìn bản thân trong gương, đôi mắt vốn bình tính chợt lóe một tia mờ mịt —— mỗi lần hoàn thành trị liệu đều trở thành như vậy.
"Quỷ nhát gan nhu nhược, cậu lại lừa gạt bác sĩ."
Hình ảnh vặn vẹo, Tô Mạch trong gương đang mở miệng nói chuyện!
Càng kinh khủng hơn là, 'Tô Mạch' trong gương hai mắt đỏ đậm, trong đó viết đầy điên cuồng cùng tà ác —— rõ ràng là cùng một gương mặt, nhưng khí chất lại khác nhau một trời một vực.
Sở Hàn...
Tô Mạch cắn răng nói ra hai chữ, bộc lộ sự nghiêm nghị hiếm thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!