Sự tuyệt vọng của họ dường như khiến đám thôn dân hài lòng. Cuối cùng, từng người một lảo đảo quay đi, tập tễnh rời khỏi nghĩa địa.
Chỉ còn lại bọn họ, giữa bãi tha ma lạnh lẽo, cùng với tiếng gió rít từng hồi... và tiếng lật báo lạo xạo, mơ hồ như đến từ địa ngục.
Lê Tri ngồi xổm dưới đất, giở mấy tờ báo cũ ra, tay áo bị gió thổi tung phần phật.
Trì Y hoảng hốt chạy tới, giọng thì thào:
"Có manh mối gì sao?"
"Có."
Chỉ một chữ, lạnh băng, như ngọn lửa nhỏ châm vào thùng thuốc nổ.
Tất cả lập tức kéo đến, chen chúc xung quanh Lê Tri, ánh mắt sáng rực như sắp c.h.ế. t đuối vớ được bè gỗ.
Lê Tri dùng ngón tay chỉ vào một trang báo đã ố vàng, vòng tròn mực đen nguệch ngoạc tô đậm dòng tiêu đề:
"Kết nối các điểm để tạo thành khu vực, tích hợp nông thôn cũ, xây dựng thôn sinh thái xanh."
Nội dung bài báo đại khái nói về việc chính quyền huyện năm đó dự định quy hoạch vùng đất để xây dựng thôn sinh thái, phát triển du lịch, giúp dân thoát nghèo.
Các thôn trong khu vực sẽ liên kết với nhau thành một mạng lưới, hướng tới bao phủ toàn diện.
Nhưng đây chỉ là tờ báo đầu tiên.
Tờ báo thứ hai, một năm sau, trang nhất lớn đỏ chói công bố danh sách những thôn được chọn vào dự án sinh thái.
Không có tên thôn Quan Bình.
Một vạch đen thô bạo gạch chéo toàn bộ tờ báo, nét bút mạnh đến mức in hằn cả mặt sau tờ giấy.
Đọc xong, tất cả đều ngơ ngác, như bị nhốt giữa màn sương mù dày đặc.
"Ý gì vậy? Những thứ này liên quan quái gì tới tụi mình?"
Ai đó buột miệng hỏi, mang theo sự tuyệt vọng không thể che giấu.
Lê Tri cất tờ báo vào túi, ánh mắt liếc nhanh xung quanh bãi tha ma vắng lạnh, bình thản cất tiếng:
"Tìm kỹ khu nghĩa địa này đi. Hệ thống yêu cầu an táng cha mẹ ruột một cách thỏa đáng... Từ 'an táng' có nghĩa là họ đã chết. Từ 'thỏa đáng' có nghĩa là t.h. i t.h. ể họ hiện giờ chưa được chôn cất tử tế. Có thể họ bị vứt xác nơi hoang dã... cũng có thể, chính nghĩa địa này có vấn đề."
Lời cô như nhát d.a. o sắc lạnh rạch vào tim mỗi người.
Không ai phản bác. Tất cả lập tức tản ra, cắm cúi tìm kiếm từng tấm bia mộ cũ kỹ mục nát, lê bước khắp nghĩa địa rộng lớn như những hồn ma mất phương hướng.
Không ai còn nghĩ đến chuyện quay về ăn cơm.
Không ai buồn để ý đến thời gian.
Ánh nắng cuối ngày kéo dài cái bóng của họ, mệt mỏi và lạnh ngắt.
Mãi đến khi mặt trời sắp lặn hẳn, một tiếng hét thất thanh vang lên từ đằng xa:
"Mau lại đây! Mọi người mau lại đây! Có khi nào... là chỗ này không?!"
Người hét lên là Liên Thanh Lâm, mặt mũi lấm lem bùn đất, hưng phấn đến mức đứng không vững.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!