Một khi hệ thống tạo ra thần thánh, sẽ có người tin mình là thần thật sự. Những kẻ như vậy không thể chịu được bị nghi ngờ, càng không thể chịu được thất bại.
Yến Phi Thư đồng tình: "Tôi sẽ điều tra xem hắn đang tính giở trò gì."
Lê Tri nhướng mày: "Anh có cài người trong Thiên Vấn à?"
"Đương nhiên rồi," Yến Phi Thư trả lời tỉnh bơ, "Chúng tôi cài nhau lâu rồi. Thiên Vấn có người trong Khổng Tước, chúng tôi cũng có người trong đó. Hai bên đều biết cả."
Chuyện của hai tổ chức này quá phức tạp, Lê Tri cũng không muốn can dự sâu.
Khi Yến Phi Thư tiếc rẻ vì không được vào phó bản lần này để nhìn thấy gương mặt Hầu Thiệu khi bị cô vượt mặt, cả hai chuyển sang bàn bạc chuyện phó bản tiếp theo.
"Phó bản lần tới, tôi không chọn thời gian," Lê Tri nói. "Các anh quyết định đi, chuẩn bị xong thì gửi thẻ tổ đội cho tôi."
Mộng Vân Thường
"Ba ngày sau nhé," Yến Phi Thư đáp nhanh. "Cô muốn kéo thêm bao nhiêu người thì cứ nói, tôi tặng luôn thẻ tổ đội miễn phí."
: Anh nói như thể người thắng Hầu Thiệu là chính mình vậy."
"Tại sao không?" anh ta cười, "Chúng ta là đối tác mà. Cô thắng Hầu Thiệu, tức là tôi thắng Hầu Thiệu. Tính theo quy tắc bắc cầu, Khổng Tước của tôi thắng Thiên Vấn của hắn."
Tính toán của anh ta đúng là "rộng rãi" thật.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lê Tri định gọi cho Diêu Minh Phong để bàn về việc đưa người thân ra ngoài ăn Tết, nhưng nhìn đồng hồ thấy đã muộn, cô quyết định để mai.
Gần đây, để duy trì sức khỏe và thể lực, mọi người trong biệt thự đều theo lịch sinh hoạt do Lê Tri đề ra: ngủ sớm, dậy sớm. Nhờ đó, ai cũng dần bỏ được thói quen thức khuya triền miên.
Thực ra, lúc này cũng chưa đến mười giờ. Nhưng tình hình an ninh bên ngoài khu vực an toàn đang xấu đi từng ngày, nhất là về đêm, tiếng s.ú.n. g vang lên không ngớt.
Trước đây, đất nước này từng là một trong số ít nơi cấm súng. Nhưng giờ đây, khi đạo cụ trở thành vũ khí chính trong chiến đấu, chính phủ cũng dần buông tay. Thứ gọi là "súng" đã mất đi uy lực ban đầu—bị b.ắ. n vào đầu cũng chẳng là gì nếu có đạo cụ hồi sinh trong tay.
Ngoài biệt thự lại vang lên tiếng súng. Chỉ vài phút sau, Trì Y đã gõ cửa phòng: "Tri Tri, cậu ngủ chưa?"
Lê Tri ngồi dậy, bật đèn: "Chưa."
Trì Y mở cửa, mặc bộ đồ ngủ màu hồng, không khách khí chui luôn vào chăn Lê Tri: "Vừa nãy lại có một biệt thự bị cướp. Cậu có nghe tiếng s.ú.n. g không?"
Lê Tri bước đến bên cửa sổ, vén rèm lên nhìn ra ngoài. Ở góc đông nam, một căn biệt thự sáng đèn, tiếng la hét và ồn ào vọng tới rõ mồn một.
Cô tắt đèn, trở lại giường nằm xuống: "Dạo này chuyện này xảy ra thường xuyên à?"
Trì Y gật đầu: "Đúng vậy. Mấy ngày cậu vào phó bản, đêm nào cũng có chuyện. Trước còn có kẻ mò đến thăm dò khu chúng ta, bị Liên Thanh Lâm và mấy người khác đánh cho một trận, từ đó mới biết cậu ở đây, không dám bén mảng nữa."
Cô khẽ siết lấy cánh tay Lê Tri, giọng buồn bã: "Không biết bao giờ những ngày như thế này mới kết thúc..."
Lê Tri nhắm mắt, giọng cô bình thản như thể đang trò chuyện về thời tiết: "Sắp rồi."
Trì Y khúc khích cười, vẻ nhẹ nhõm thấy rõ: "Nếu là người khác nói thì mình sẽ thấy khó tin, nhưng cậu nói thì mình lại thấy yên tâm hẳn."
Lê Tri khẽ cười, nhẹ nhàng đáp: "Ngủ thôi."
Bọn họ đều từng là những người dân bình thường, lớn lên trong hòa bình, tin tưởng vào luật pháp và trật tự xã hội. Trước khi hệ thống xuất hiện, chẳng ai trong số họ từng thấy s.ú.n. g thật, chứ đừng nói đến chuyện sống sót giữa làn mưa đạn. Ấy vậy mà bây giờ, việc ngủ trong tiếng s.ú.n. g nổ đã trở thành một kỹ năng sinh tồn cơ bản.
Sáng hôm sau, khi mọi người vừa rời khỏi phòng ăn sáng, đã thấy Trì Y ngáp ngắn ngáp dài bước ra từ phòng của Lê Tri. Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía cô đầy ghen tị.
Du Kinh Mộng đang nhai một miếng quẩy chiên giòn do Âu Văn Đống vừa làm, vừa lẩm bẩm: "Tối nay đến lượt em ngủ với Tri đại lão nhé?"
Trì Y lập tức chống nạnh, vẻ mặt không vừa: "Ai cũng muốn ngủ chung với Tri Tri, thế Tri Tri của chúng ta là khách sạn ba sao hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!