Chương 4: (Vô Đề)

Giọng nói cô vang lên, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt quanh đây.

Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn cô, rồi lại nhìn sang người đàn ông kia, như thể cũng đang chờ đợi một câu trả lời.

Người đàn ông hơi nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lướt qua Lê Tri như đang thưởng thức một món đồ chơi thú vị.

Anh ta trả lời:

"Rất nhanh thôi, các người sẽ biết."

Nhanh thật.

Chỉ trong vài giây sau, một âm thanh kỳ quái vang lên giữa không trung —— âm thanh lạnh lẽo như phát ra từ một chiếc máy phát thanh hỏng:

"[Ting! Chúc mừng bạn đã được lựa chọn tham gia 'Chương trình Tạp Kỹ Kinh Dị'.]"

"[Vì bạn là những ngôi sao được yêu thích, có độ chú ý cao, nên đã được hệ thống chọn lựa đặc biệt. Xin hãy tận dụng độ nổi tiếng của mình để sinh tồn trong các phó bản. Bạn chính là ngôi sao sáng nhất, cũng có thể trở thành món ăn ngon nhất!]"

"[Sau mỗi lần vượt phó bản, ngôi sao có điểm nổi tiếng thấp nhất sẽ bị đào thải —— trở thành bữa tối của ma quỷ. Hãy cố gắng lên nhé!]"

"[Hoặc là nổi tiếng, hoặc là… say bye... Ha ha ha...]"

Tiếng cười lạnh lùng, méo mó vang vọng khắp không gian, như có một cặp mắt vô hình đang dõi theo bọn họ từ trong màn sương mù.

"Á a a a!"

Người đầu tiên gào khóc thất thanh chính là Trì Y.

Cô ta vẫn mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy, chân đi giày cao gót, gương mặt được trang điểm kỹ càng —— lạc lõng, trơ trọi giữa vùng đất chết.

Trì Y vừa gào vừa chạy tới chạy lui như con ruồi mất đầu, nước mắt nước mũi tèm lem:

"Đây chắc chắn là trò đùa của ekip chương trình nào đó! Tôi không tham gia đâu! Tôi muốn về nhà! Ai đó cứu tôi với!"

Nhưng đáp lại cô ta chỉ có tiếng gió lạnh rít lên trong sương mù, như tiếng than khóc của những oan hồn.

Cảnh tượng đó như đập tan tâm lý chống đỡ cuối cùng của những nghệ sĩ khác. Không ai giữ nổi bình tĩnh nữa, từng người một òa khóc nức nở, tiếng gào thét vang vọng khắp khe núi.

Chỉ có duy nhất hai người vẫn đứng im.

Người đàn ông lạ và... Lê Tri.

Anh ta nghiêng đầu, có chút bất ngờ nhìn cô, khóe miệng cong lên lười biếng:

"Xem ra cô rất đặc biệt đấy. Không sợ sao?"

Lê Tri liếc nhìn chiếc áo ngủ mỏng manh cùng đôi dép lê trên chân mình —— hình tượng thảm hại tới mức chính cô cũng thấy buồn cười.

Cô lạnh nhạt đáp:

"Tôi cũng muốn khóc lắm, nhưng khóc xấu quá, bị livestream lên chắc tôi không còn mặt mũi nào về lại giới giải trí."

Nói rồi cô ngẩng đầu hỏi ngược lại:

"Chương trình này... được livestream sao?"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh

Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!