Sau một tiếng bò lết cuối cùng, trong phòng một lần nữa trở về yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người Tạ Kim Tịch và Lâm Văn.
Nhiệt độ vẫn đang giảm xuống không ngừng, Tạ Kim Tịch cảm giác được trong hô hấp mình toàn là hơi thở âm hàn lạnh buốt, cả người như thể từ đầu hạ bị ném thẳng vào trong hầm băng mùa đông khắc nghiệt.
Song không có tiếng động nào nữa.
Tạ Kim Tịch không dám mở mắt cũng không dám cử động, bọc tấm thảm dày, cảm thấy ý thức đã sắp bị đóng băng.
Vào ngay thời điểm anh không chịu được nữa, mơ hồ sắp đi vào giấc ngủ nông, ván giường bất chợt chấn động.
?
Tạ Kim Tịch tức khắc tỉnh lại liền.
Thấp tha thấp thỏm cảnh giác cả buổi, vậy mà sau đó không có động tĩnh nào nữa, nhiệt độ xung quanh ở trong cảm giác của anh cũng không có lạnh như trước, hình như luồng hơi lạnh lẽo kia đã biến mất rồi.
Kết thúc rồi?
Đi rồi?
Tạ Kim Tịch vẫn không dám lơi lỏng, vừa rồi sau khi không có tiếng động, ván giường bỗng dưng lại rung lên một cái, ai biết rốt cuộc con quỷ đó đã đi hay chưa?
Nhưng Tạ Kim Tịch không chống lại được bản năng con người, thần kinh căng thẳng rất lâu từ từ buông xuống, anh lại tiến vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Có điều lần này đỡ hơn một chút, thẳng đến tận trời hửng sáng không có xảy ra chuyện khác.
Sau khi trời sáng Tạ Kim Tịch bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức từ điện thoại của mình, ánh mặt trời ấm áp xán lạn rắc trên mí mắt anh, xác nhận chính xác rằng trời đã sáng choang, Tạ Kim Tịch mới dám mở mắt ngồi dậy.
Nhưng không ngờ rằng vừa mở mắt đã đối diện với cặp mắt của Lâm Văn.
Lâm Văn đang đứng ở cạnh giường nhìn anh.
Tạ Kim Tịch bị hù suýt chút nữa tim đã ngừng đập.
Ai mới ngủ dậy mà thấy có một người sống lớn đứng bên cạnh giường nhìn chằm chằm vào mình, không nhúc nhích tí nào, đều sẽ bị dọa sợ không nhẹ.
Huống chi ban ngày hôm qua Lâm Văn có hành động lạ thường.
"Sao thế? Em thức lúc nào vậy? Sao không kêu anh?" Tạ Kim Tịch cố tỏ ra bình thường, thực ra anh rất muốn hỏi rằng cô sáng sớm đã đứng đây nhìn tôi chằm chằm bộ muốn làm gì sao?
Lâm Văn há miệng, nói: Mới thức.
Không nói gì nữa, cũng không trả lời những câu hỏi khác của Tạ Kim Tịch.
Hiện tại trong phòng ngủ chỉ có hai người bọn họ, Tạ Kim Tịch cảm thấy Lâm Văn có gì đó không đúng lắm, nhưng anh không muốn chọc giận Lâm Văn, chỉ giả vờ như không biết gì, gắng giữ bình tĩnh nói:
"Vậy chúng ta đi xem đám anh Triệu thức chưa đi, chắc là thức rồi."
Lâm Văn không có phản ứng nào khác, nghe anh nói xong thì quay người đi ra bên ngoài trước.
Cho đến khi mọi người tập hợp ở phòng khách lần nữa, trạng thái của mọi người đều chẳng ra làm sao.
Lý Hưng Sinh xoa huyệt thái dương, miệng lầm bẩm, toàn nói mấy câu Phật Tổ phù hộ Bồ Tát phù hộ gì gì đó.
Mặt Giang Lưu tái ngắt, tưởng chừng như sắp giống hệt Lâm Văn.
Triệu Cảnh Thước có hơi hấp tấp hỏi là:
"Đêm qua mọi người có nghe thấy gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!