Chương 8: Lớp luyện võ

Trong mơ, Lâu Thành tiếp thu võ thuật với tốc độ cực kỳ nhanh, mới vài năm ngắn ngủi đã đứng vững chân trong giới võ đạo chân chính. Đồng thời cậu còn đánh bại Tiền Đông Lâu, đạt được hàm tước Võ Thánh và cùng đứng trên đỉnh cao danh vọng của Võ Đạo với Long Vương Trần Kỳ Đào.

Cậu còn có không biết bao nhiêu người hâm mộ cuồng nhiệt luôn dõi theo cậu. Và sau lưng cậu là biết bao nhiêu thế lực hùng hậu. Cậu còn được rất nhiều cô gái xinh đẹp theo đuổi nhưng cậu luôn nghiêm túc nghe theo con tim mình, không màng tới các loại hoa thơm ngoài kia. Cuối cùng, cậu dắt tay Nghiêm Triết Kha bước vào lễ đường. Xung quanh là Thái Tông Minh, Triệu Cường, Khưu Chí Cao, Trương Kính Nghiệp và nhiều bạn bè thân thiết khác đến chúc phúc.

Và trước mặt là hai đấng sinh thành vì dưỡng dục cậu đã vất vả hơn nửa đời người đang mỉm cười nhìn cậu.

Nhưng lúc này da Lâu Thành bắt đầu cháy đen. Cậu cảm thấy như có cái gì đó đang thiêu đốt trong mạch máu mình. Nhưng sau lưng cậu lại có sương trắng bao quanh, khí lạnh tỏa ra. Cậu cảm thấy lạnh lẽo tựa như bản thân đang ở trên một ngọn núi được phủ đầy tuyết ở Nam Cực. Cảnh tượng này giống như cảnh tượng khi chết của con cá trắm đen kia.

Trong lòng hiện ra một nỗi sợ hãi không tên, Lâu Thành quay đầu lại. Cậu nhìn thấy Nghiêm Triết Kha đang nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ và sợ hãi.

"Á!"

Lâu Thành hoảng sợ mở mắt ra. Cậu phát hiện bản thân đang cuộn tròn người lại. Những tia sáng nhàn nhạt chiếu vào khung cửa sổ, xóa tan phần nào màn đêm u tối của ký túc xá. Cậu nhìn thấy giường, bàn, ghế dựa và màn ngủ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cậu có cảm giác giấc mơ vừa rồi rất chân thật, giống như đó là một đời mà cậu đã từng trải qua.

Hoảng sợ qua đi, sau khi hít sâu vài hơi, cuối cùng cậu mới xác định được bản thân đang ở đâu.

"Mơ thấy ác mộng sao…" Lâu Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời dần lên cao. Cậu ngẩn ngơ trong chốc lát. Giấc mơ vừa rồi như trở nên mơ hồ, chỉ còn đọng lại trong cậu là cảm giác không thực và tràn đầy sợ hãi.

Cậu cầm điện thoại lên và ấn sáng màn hình. Bây giờ vẫn chưa đến bảy giờ. Cậu muốn ngả lưng ngủ một chút để ổn định lại cảm xúc. Nhưng lại không tài nào chợp mắt được, trằn trọc không yên một hồi, cuối cùng cậu ngồi dậy, ra khỏi phòng ngủ và vào nhà vệ sinh.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cậu ngồi trong phòng khách. Cậu lấy điện thoại ra và vào diễn đàn để xem có bài viết nào mới không. Khi nhìn đến bài viết về câu chuyện của nhóm bác tài lớn tuổi lái xe lúc đêm khuya, cậu nhịn không được mà bật cười. Tâm trạng trở nên vui hơn, sự mong đợi vào viên kim đan trong người sẽ giúp ích cho việc tập võ của cậu cũng quay trở lại.

Cậu mong chờ vào buổi tập luyện hôm nay, cũng mong chờ sẽ được gặp Nghiêm Triết Kha.

Lâu Thành bắt đầu cảm thấy phấn khởi, cậu quay lại phòng ngủ. Làm lơ ánh mắt còn mớ ngủ của Triệu Cường khi sắp rời giường để chuẩn bị học ngoại ngữ, cậu mở tủ lấy một bộ võ phục còn rất mới ra.

Đây là võ phục chính thức của câu lạc bộ Long Hổ, là món quà mà Lâu Thành tự tặng bản thân sau khi tốt nghiệp cấp ba. Bộ võ phục này lấy màu xanh đen làm tông màu chính, kiểu dáng được pha trộn giữa hiện đại và truyền thống, đơn giản mà tinh tế. Võ phục trông có vẻ khá bó sát vào người nhưng thật ra lại hơi rộng một chút, điều này nhằm mang lại sự thoải mái và không bị bó buộc khi tập võ.

Ngoài ra bộ võ phục này còn mang lại cho người mặc cảm giác phấn chấn lạ thường.

Thay xong võ phục, buộc kỹ ống tay áo và bắp chân lại, Lâu Thành lại vào nhà vệ sinh. Cậu nhìn bản thân mình trong gương lớn. Thanh Long và Bạch Hổ lượn vòng và quấn lấy nhau ở ngực trái tạo thành một huy hiệu trông rất oai hùng, xung quanh còn được tô điểm thêm các hoa văn hình đám mây. Tất cả những thứ ấy tượng trưng cho thế lực hùng mạnh của Long Hổ.

Lấy chút nước vuốt nhẹ lại tóc, Lâu Thành nhếch miệng cười và nói với bản thân trong gương: "Khá được đó chứ!"

"Lố quá rồi đó!" Thái Tông Minh vừa ngáp vừa đi tới, dù lúc này mới là sáng sớm nhưng cậu ta vẫn không quên xỏ xiên Lâu Thành một câu.

Lâu Thành tặc lưỡi nói: "Thế tên lố bịch nào ngày nào cũng dùng Nivea men vậy?"

"Ha ha, sinh ra đã điển trai như thế này thì phải làm sao cho xứng với nó chứ." Thái Tông Minh đi vào phòng nhỏ bên trong. Không giống như Lâu Thành và Triệu Cường tự tỉnh dậy, Thái Tông Minh vì ngày hôm qua uống quá chén, nên sáng nay bị cơn buồn tiểu làm cho tỉnh giấc.

Nghe đoạn đối thoại của hai người, Triệu Cường đang rửa mặt ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt lên, nhìn Thái Tông Minh bước vào và đóng cửa phòng nhỏ lại, cậu ta nói: "Hai cậu vẫn nên chuyển đến câu lạc bộ tấu hài đi, mới sáng sớm đã thế rồi!"

"Ha ha." Lâu Thành cười một tiếng: "Tên này ba ngày không bị đòn sẽ làm trời làm đất đó."

Cậu vừa nói vừa ra khỏi nhà vệ sinh. Cậu mang giày luyện công vào, chờ Thái Tông Minh vệ sinh xong sẽ cùng nhau đi ăn sáng.

Trong lúc chờ đợi, cậu đăng nhập vào QQ, định nhắn tin với Nghiêm Triết Kha một hai câu nhưng lại không dám, sợ làm người ta cảm thấy không thoải mái. Thế là cậu lướt xem sơ các tin tức mới. Sau đó, cậu bất ngờ nhìn thấy trạng thái Nghiêm Triết Kha mới cập nhập mười phút trước: "Buồn ngủ muốn chết! Nhưng cũng thấy vui vui! Hôm nay tôi sẽ giúp mấy bạn dậy muộn nếm thử bữa sáng hôm nay như thế nào.

Không cần cảm ơn tôi đâu!"

Thật dễ thương… Lâu Thành thầm nghĩ như thế. Sau đó cậu đột nhiên vỗ nhẹ vào mặt mình. Sao hôm qua cậu có thể quên vào tường của Nghiêm Triết Kha để xem mấy bài đăng cũ nhỉ?

Đây chả phải cũng là một đường tắt để hiểu rõ thêm hay về Nghiêm Triết Kha hay sao?

Trong lúc Lâu Thành lướt xem các tin cũ của Nghiêm Triết Kha, Thái Tông Minh đã chuẩn bị xong xuôi. Cậu ta vừa ngáp vừa đi tới: "Cam à, cậu cười đê tiện như vậy là sao hả? Đang có ý đồ không tốt gì đúng không?"

"Làm gì có." Lâu Thành cưởi tủm tỉm, cậu đăng xuất QQ rồi cất điện thoại vào túi quần.

Thái Tông Minh liếc cậu một cái rồi gật gù hả hê nói: "Đây chính là bộ dạng ngốc xít của một tên thiếu niên đang yêu đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!