Gió đêm lành lạnh thổi từng cơn, tiết trời cuối thu se se lạnh. Dù đã cởi áo khoác ra nhưng Lâu Thành không cảm thấy lạnh một chút nào, ngược lại còn cảm thấy trong người khô nóng một cách khó hiểu, cảm giác như khi cậu liên tục gặp phải các đề khi khó trong kỳ thi Đại học.
Cậu đã đến gần hơn với viên kim đan óng ánh và đầy ảo mộng kia. Cậu nín thở, cẩn thận từng li từng tí cúi người xuống. Cậu cẩn thận vươn cánh tay phải đã được bọc kỹ bằng áo khoác ngoài ra. Cảm xúc như ngưng tụ lại làm lòng người cảm thấy nặng nề.
Bằng mắt thường cũng có thể nhận ra được sự lạnh lẽo cùng nóng rực này chỉ là ảo giác, không hề tồn tại trong hiện thực.
Lâu Thành hơi dùng sức một chút, cậu dễ dàng cầm được viên kim đan lên, nhẹ nhàng tựa như trên tay không hề cầm bất kỳ thứ gì cả.
Cảm giác này không hề giống với tưởng tượng của cậu.
Cảm giác mâu thuẫn này khiến Lâu Thành giật mình, tập trung nhìn kỹ lại, chỉ thấy viên kim đan lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay được bọc lại cẩn thận bằng áo khoác. Các hạt băng nhỏ không ngừng xoay tròn một cách lộn xộn xung quanh ngọn lửa ở giữa viên kim đan.
Và dường như chúng đã không còn dáng vẻ hung bạo và khủng bố như khi ở trong cơ thể của con cá trắm đen vừa bị đốt vừa bị đóng băng kia nữa.
"Đây đúng là một vật thần kỳ mà…" Lâu Thành đột nhiên nảy ra một ý nghĩ như vậy, và cũng nhờ sự thay đổi này mà cậu đã tìm ra được nguyên nhân:
"Có lẽ lệ khí (*) còn xót lại bên trong kim đan đã bị con cá trắm đen kia dẫn hết ra ngoài rồi…"
Tạm thời nguy hiểm đã được giải trừ.
Lâu Thành bắt đầu cân nhắc xem tiếp theo nên làm gì. Vật cậu đang cầm trên tay này không thể nào chỉ dựa vào hai, ba câu đã xác định nó là kim đan được.
Cho dù nó có đúng là kim đan thật chăng nữa thì nó đến cùng là có tác dụng gì, bản thân cậu thật sự vẫn chưa rõ ràng.
Hay là cứ giao cho nhà nước và coi như đây là một lần vất vả để cả đời nhàn nhã? Không có tai họa về sau nhưng cũng không có bao nhiêu lợi ích.
Hay là tiếp tục giấu giếm, tiếp tục tìm thêm tài liệu và nghiên cứu để có thể có được lợi ích cao nhất, có thể thay đổi số mệnh bình thường đến tầm thường của cậu?
Nhưng mà cái này cũng ẩn chứa trong đó quá nhiều mạo hiểm, thậm chí có khả năng đến cuối đời cậu vẫn không thu được bất kỳ điều gì.
Nhưng nếu muốn đem đi giấu thì nên giấu ở đâu?
Giấu chỗ nào mới gọi là đảm bảo đây?
Những suy nghĩ ấy hiện ra dồn dập trong đầu Lâu Thành và không ngừng mâu thuẫn lẫn nhau. Nhưng một chút tỉnh táo còn sót lại đã cảnh báo cậu rằng mặc kệ cậu quyết định như thế nào thì cũng không nên ở lại nơi này quá lâu, phải mau chóng rời khỏi đây để tránh gặp phải chuyện phát sinh ngoài ý muốn.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy kim đan trong lòng bàn tay đang chậm rãi co vào dãn ra không ngừng, giống như một sinh vật còn sống đang hô hấp vậy, hơn nữa tần suất của nó đang không ngừng tự điều chỉnh lại.
Điều chỉnh?
Lâu Thành ngẩn người, đầu óc cậu đột nhiên trống rỗng. Bây giờ cậu chỉ có thể cảm nhận được hô hấp của bản thân mình. Nhịp hô hấp của cậu cùng với tiết tấu co dãn của kim đan kia không ngờ lại hài hòa với nhau một cách kỳ lạ.
Chẳng lẽ chúng đang cộng hưởng với nhau!
Cộng hưởng?
Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu cậu, viên kim đan đột nhiên trở nên hư ảo rồi hóa thành một dòng ánh sáng lung linh và chui vào lòng bàn tay cậu, dù có áo khoác của cậu ngăn cản nhưng vẫn không mảy may có tác dụng gì.
Vậy mà cũng được hả?
Cái này, cái này! Lâu Thành cảm thấy hoảng sợ, một cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cậu, trong đầu cậu hiện ra tình trạng thê thảm của con cá trắm đen kia.
Lâu Thành không kịp suy nghĩ gì cả, bước chân theo bản năng xuôi theo con đường bên hồ chạy về phía trạm y tế của trường học.
Trong lòng cậu bây giờ đã không còn quan tâm đến chuyện người trong trạm y tế đó có thể xử lý được vết thương do kim đan này gây ra hay không.
Chạy được một lát thì Lâu Thành bình tĩnh lại.
Chuyện đã đến nước này, bối rối hay sợ hãi cũng chẳng có tác dụng gì ngoài việc làm tiêu tốn thể lực của bản thân một cách vô ích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!