Chương 48: Trong gang tấc ấy, bản lĩnh thật sự mới lộ ra

Lâu Thành cảm thấy cổ tay mình như bị một cái kìm sắt khóa chặt lại. Cơn đau đớn từ cổ tay truyền đến đại não. Đáy mắt cậu phản chiếu nụ cười ung dung và tràn đầy tự tin của Ngô Thế Thông. Trong chớp mắt, cậu không có cách nào đè nén được sự kinh hoảng trong lòng xuống.

Nhưng cũng trong chớp mắt đó, cậu đã xác định được một chuyện. Khuyết điểm của Ngô Thế Thông chính là không đủ linh hoạt và nhanh nhẹn. Hơn nữa, cậu ta không giỏi đối phó với đối thủ có lối đánh du đấu và bị thế Hàn Ý Nhập Cốt – có cùng loại đấu pháp với Thông Tý Quyền – khắc chế.

Nếu không cậu ta đã không phải chỉ dừng chân ở cấp hai nghiệp dư. Vì thế, cậu ta mới trăm phương ngàn kế, kiên nhẫn thả một mồi câu trong có vẻ ngon lành cho cậu đớp lấy.

Khi Lâu Thành đã rơi vào cái bẫy mà Ngô Thế Thông bố trí, cổ tay bị cậu ta bắt được, mọi điểm yếu của cậu ta sẽ biến mất. Cậu ta sẽ không cần phải lo lắng được cái này mất cái kia. Nếu Lâu Thành bị Tráo Môn đánh trúng hoặc bị tấn công liên hoàn kích thì hàng phòng ngự của cậu sẽ bị phá vỡ.

Sau đó, mọi chuyện sẽ nằm trong phạm vi lĩnh vực mà Ngô Thế Thông giỏi nhất. Thêm vào thế mạnh là cậu ta đang giữ chặt cổ tay của Lâu Thành, khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp lại, lấy cứng đối cứng trong phạm vi nhỏ, kết quả tiếp theo không cần nghĩ cũng biết. 

Đây là tình huống nguy khốn nhất mà Lâu Thành từng gặp phải!

Chẳng lẽ đây là trận cuối cùng của giải đấu lôi đài tiểu Võ Thánh tranh cúp Phượng Hoàng sao?

Trên hàng ghế khán giả, nhìn thấy một quyền kia của Lâu Thành dù đánh trúng đối thủ nhưng không mang đến kết quả như tưởng tượng, người lại còn bị Ngô Thế Thông bắt lấy cổ tay, ông chú họ Trịnh liền cảm thấy da đầu tê rần. Theo bản năng, ông chú đứng bật dậy để thấy rõ ràng hơn.

Miệng ông chú bất chợt phát ra vài tiếng sợ hãi. 

Tình hình thay đổi quá đột ngột, Lưu Ứng Long, Tần Chí Lâm và các đệ tử của võ quán Bạch Viên đều trợn mắt há mồm. Bọn họ không thể tin vào mắt mình. Rõ ràng vừa nãy Lâu Thành mới chiếm ưu thế mà chớp mắt lại rơi vào tình thế nguy hiểm.

Khi tay trái bị đối thủ bắt được, khi nằm trong phạm vi bị đối phương hạn chế, khi đối thủ có sở trường là Kim Chung Tráo, Đại Khai Bi Thủ và Đại Suất Bi Thủ, kết cục của Lâu Thành ra sao, bọn họ có thể đoán trước được!

Ánh mắt chàng trai tóc hớt sát đầu nghiêm túc lại, hai tay ánh lên ánh đồng nhàn nhạt. Cậu ta nói:

Kim Chung Tráo! 

Những tiếng sợ hãi bật thốt lên trên khắp khán đài. Đường đến lôi đài vừa mới đấu thắng, đang định cùng Một quyền vô địch Kim Đào chọn xem trận đấu nào trông có vẻ hay hay thì bị động tĩnh không bình thường này hấp dẫn ánh mắt.

Anh ta đưa mắt nhìn về phía khán đài, sau đó tập trung nhìn về màn hình lớn.

Lâu Thành? Đối với võ giả này, Một quyền vô địch và Đường đến lôi đài đều có ấn tượng sâu sắc. Lúc này, khi nhìn thấy cậu bị lâm vào cảnh nguy khốn, ánh mắt của bọn họ bất giác tập trung nhìn vào màn hình

Có rất nhiều suy nghĩ thoáng qua trong đầu cậu, bối rối có, sợ hãi có mà bản năng muốn giãy giụa cũng có. 

Tay trái cậu run lên, muốn hất tay của Ngô Thế Thông ra. Nhưng tay cậu ta tựa như bị còng sắt khóa cứng cổ tay lại. Cứ lôi kéo như vậy, xương cổ tay Lâu Thành càng đau đớn hơn. Khoảng cách giữa Lâu Thành và đối thủ chỉ còn vẻn vẹn một nửa chiều dài cánh tay.

Kim đan dưới bụng chỉ xoay chuyển tinh vân mà không có bất kỳ biến hóa gì. Nếu không phải vẫn còn trong trạng thái Ngưng Thủy Trang thì chắc Lâu Thành đã bối rối đến mức không thể suy nghĩ gì và sẽ phản kháng lại trong vô thức.

Đúng lúc này, mặt hồ trong tâm Lâu Thành thoáng gợn sóng và rọi vào bên trong cơ thể Ngô Thế Thông. Thông qua cổ tay bị đối phương tóm lấy, cậu lắng nghe từng chuyển động nhỏ bên trong đối thủ! 

Cơ bắp ở cánh tay phải của Ngô Thế Thông khẽ động đậy. Sức mạnh truyền đến eo và truyền thẳng xuống đùi phải... Lâu Thành nhạy cảm phát giác ra sự biến hóa này.

Trong lòng khẽ động, không kịp nghĩ nhiều, đầu cậu xuất hiện một tia sét trắng bạc từ trên trời giáng xuống, làm bùng cháy cả không gian quanh đó.

Bùng!

Một luồng nhiệt trào dâng lên, dáng vẻ Lâu Thành như sắp bộc phát ra lực. Cậu đá chân phải ra. 

Cậu vừa đá chân thì đùi phải của Ngô Thế Thông nâng lên và tấn công về phía cậu tựa như một cây nhuyễn tiên rắn chắc, phát ra âm thanh giòn vang, khí thế mạnh mẽ khác thường. Nhưng trong chớp mắt, Lâu Thành đá trúng mặt bên của đùi phải Ngô Thế Thông.

Một âm thanh nặng nề vang lên. Mọi thứ diễn ra như một kịch bản được sắp xếp sẵn.

Tay phải của Ngô Thế Thông làm động tác kéo về sau tựa như đang tụ lực về phía tay trái… Lâu Thành lại nghe động tĩnh trong cơ thể đối thủ. Cậu đưa ra phán đoán theo bản năng. Cậu hạ thấp thắt lưng xuống tấn.

Gió lạnh như được đẩy ra từ tay phải cậu, nhanh chóng mà không hề có bất kỳ tiếng động nào.

Ầm! Chưởng phải cậu mới tung ra một nửa, đối thủ đã tung tay trái ra với khí thế vỡ bia nứt đá. Ngô Thế Thông có vẻ như cố ý phối hợp với cậu. Cậu ta cứng rắn dùng cổ tay va vào tay phải Lâu Thành.

Chớp mắt, kình lực bị đánh tan. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!