Chương 44: Lâu thành - cao thủ thần bí

Lâu Thành khoác áo lông, cầm lấy điện thoại rồi vội vàng đăng nhập vào QQ gửi tin nhắn cho Nghiêm Triết Kha:

"Đoán xem tôi thắng hay thua nào?"

Nghiêm Triết Kha gửi icon liếc xéo:

"Cậu hỏi như vậy nghĩa là thắng rồi! Cách màn hình di động, tôi cũng thấy được vẻ đắc chí của cậu! Nhưng không ngờ cậu vậy mà lại thắng một cao thủ cấp một nghiệp dư…"

Cuối dòng tin nhắn, cậu còn gửi thêm một icon hình cún ngốc trừng mắt. 

"He he, khả năng thắng của tôi vốn không cao, nhưng vì lời cổ vũ của ai đó mà tôi đã phát huy được hai trăm phần trăm thực lực!" Lâu Thành cố ý dùng từ ai đó để nói.

Nghiêm Triết Kha gửi icon che miệng cười:

"Vậy nếu tôi nói cả trăm lời cổ vũ thì cậu có thể thắng cả Long Vương à?"

"Ấy ấy, tôi với Long Vương không phải chỉ chênh lệch một trăm lần thôi đâu…" Lâu Thành gửi icon với dòng chữ

"tôi nhát gan lắm, đừng có dọa tôi" cho Nghiêm Triết Kha. 

Nghiêm Triết Kha gửi cho cậu icon có dòng chữ

"nhát gan thế thì hù chết cậu luôn":

"Mau, kể cho huấn luyện viên đây nghe xem cậu thắng như thế nào! Tôi không tin cậu là Cam mà tôi biết đâu! Mau! Nói! Có phải cậu trộm điện thoại của cậu ta không?"

"Muốn kiểm tra bằng ám hiệu không?"

Lâu Thành gửi icon cười tủm tỉm.

Hả? Ám hiệu gì? Nghiêm Triết Kha gửi icon đỉnh đầu hiện ra dấu hỏi chấm. 

Lâu Thành đáp lại bằng icon ngẩng đầu nhìn trời:

"Tôi biết cậu tên gì nha, bạn học Nghiêm Triết Kha. Cậu rất nổi tiếng tại trường cấp ba mà chúng ta từng theo học. Cậu học giỏi, tốt tính, dáng dấp lại xinh đẹp. Mọi người ai cũng nghĩ rằng cậu sẽ thi vào Đế Đô hoặc Hoa Hải. Kết quả là cậu lại đến Tùng Thành."

Đây là nội dung cuộc trò chuyện đầu tiên của hai người. Dựa vào trí nhớ, cậu kể lại cuộc trò chuyện ấy. Bây giờ, khi nhớ lại, cậu vẫn cảm nhận được sự ấm áp nhẹ nhàng như hôm đó.

Nghiêm Triết Kha gửi icon đỏ mặt mỉm cười:

"Khi đó, cậu chỉ là một tên gà mờ mới luyện võ. Nào ngờ bây giờ đã có thể đánh bại được cao thủ cấp một nghiệp dư. Khoan, hình như lúc đó cậu không có nói đoạn"dáng dấp lại xinh đẹp

". Hay lắm! Cậu quả nhiên là kẻ giả mạo." 

"Vậy sao? Tôi còn tưởng hôm đó tôi sẽ thật thà nói thế chứ, không ngờ lúc đó da mặt lại mỏng như vậy." Lâu Thành gửi icon thẹn thùng. Lúc này, cậu không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh mà cười ngây ngô.

Hai người đùa giỡn một hồi mới nói đến chuyện chính. Bàn tay Lâu Thành lướt nhanh trên bàn phím di động. Cậu kể: "Sau khi Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích có đột phá mới, tôi vẫn không có nhiều hi vọng sẽ thắng cao thủ cấp một nghiệp dư kia. Tôi ôm tâm lý đánh tới mức nào thì hay tới đó để thi đấu.

Không ngờ cậu ta vì không biết rõ về tôi nên khá đề phòng. Cho nên, khi trận đấu vừa bắt đầu, cậu ta không dùng toàn lực để tấn công mà dùng Hổ Hình của Quân Hoành.

Điều này tạo cơ hội cho tôi có thể dần dần thích ứng với cường độ giao đấu, không bị đối thủ dồn đến mức luống cuống tay chân và lâm vào tình thế bị động…"

Cậu miêu tả kỹ càng trận đấu vừa rồi cho Nghiêm Triết Kha nghe. Nghe cậu kể đến đoạn phát giác ra đùi Kim Đào có vấn đề và lúc cậu ngăn cản đòn Hổ Vĩ Thối vô cùng hiểm ác, Nghiêm Triết Kha gửi ngay icon bị dọa sợ để thể hiện sự căng thẳng, hồi hộp của mình.

Sau đó, khi nghe cậu đã ngộ ra được sự tinh túy của Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích, có thể mượn lực phản kích lại đối thủ, sức mạnh càng lúc càng tăng, cô lại thể hiện sự hâm mộ của mình với sự lĩnh hội của cậu. 

Nhìn thấy người mình thương vô tình thể hiện sự tin tưởng, ủng hộ và hâm mộ mình, Lâu Thành cảm thấy cực kỳ thỏa mãn và vui sướng. Điều này còn hạnh phúc hơn cả việc được toàn võ quán hò hét và vỗ tay khi cậu chiến thắng.

Kể đến cuối trận, Lâu Thành gửi icon cười xấu xa cho Nghiêm Triết Kha: "Sau đó, tôi cứ không ngừng dùng Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích áp chế cậu ta. Đánh một hồi, cậu ta vì bị tiêu hao thể lực quá lớn mà liều mạng dùng Pháo Quyền để phản kích lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!