Chương 42: Hổ hình dũng mãnh, bão tuyết điên cuồng

Tiến lên tầm mười bước, Lâu Thành dừng ở bên cạnh lôi đài. Vừa khéo giữa cậu và Một quyền vô địch Kim Đào chỉ bị ngăn cách bởi một lôi đài.

Thân hình Kim Đào cao to, thể trạng cường tráng.

Cậu ta có đầu đinh, hai hàng lông mày sắc như kiếm. Cả người tỏa ra sự mạnh mẽ và anh tuấn. Bộ đồng phục võ đạo rộng rãi của Học viện võ đạo Hải Uyên khi mặc trên người cậu ta lại khiến người nhìn cảm giác nó thật nhỏ.

Nói thật, lăn lộn mấy tháng trên diễn đàn, bản thân cậu khá hâm mộ Một quyền vô địch. Khuôn mặt khá điển trai, thực lực lại ở ranh giới chuyên nghiệp, tính tình khá hoạt bát. Trên diễn đàn cậu ta khá nổi tiếng. Những ưu điểm của cậu ta vừa khéo lại là những thứ mà cậu yếu kém.

Cho nên mỗi khi thấy Một quyền vô địch online, cậu luôn có một cảm giác tự ti không nói nên lời. Cậu chỉ có thể an ủi bản thân rằng ít ra cậu thông minh hơn cậu ta. 

Lúc này, người mà cậu luôn hâm mộ lại đứng trước mặt. Cao thủ cấp một nghiệp dư mà cậu nghĩ bản thân mình sẽ chẳng bao giờ với tới được đang gần ngay trong gang tấc. Cậu sẽ vượt qua được ngọn núi cao sừng sững này? Hay là sẽ bị cậu ta ngăn cản bước chân?

Không cần điều gì minh chứng, chỉ bằng ánh mắt Lâu Thành, Kim Đào đã nhận ra ngay đối thủ sắp tới của mình.

Cậu ta không quen biết với ban tổ chức của giải đấu nên không có cách nào xin được đoạn phim quay lại hai trận đấu trước của đối thủ. Thoạt nhìn tên Lâu Thành này có vẻ đậm chất sinh viên nhưng không khiến Kim Đào mất đi sự cẩn thận trong thái độ khi nghênh chiến.

Ở cổ đại, khi hành tẩu giang hồ, ba loại người cần phải đề phòng nhất chính là người già, con nít và người xuất gia.

Còn ở hiện đại, trong giới chuyên nghiệp, người không thể coi thường nhất chính là võ giả không có cấp võ đạo! 

Trên khán đài, một người bạn trong những người mà ông chú áo khoác da nói:

"Lão Trịnh, hắc mã mà ông nói là ai? Người bên trái hay người bên phải?"

Ông chú họ Trịnh chỉ vào Lâu Thành và nói:

"À, là cậu ta, cái người bên trái ấy."

"Thoạt nhìn có vẻ khá bình thường." Người đàn ông trung niên đội mũ da này lắc đầu nói. 

Ông chú họ Trịnh cười ha ha, nói:

"Là lừa hay là ngựa, lát nữa ông sẽ rõ. Ông phải xem cho kỹ đấy."

Cặp tình nhân kia cũng gặp phải tình huống tương tự. Bạn của họ cũng muốn biết ai trong hai người trên lôi đài là Lâu Thành.

Bọn họ nhìn xung quanh, không tìm thấy ông chú áo khoác da. Cả hai bốn mắt nhìn nhau đầy mờ mịt. 

Chúng ta chưa từng xem Lâu Thành thi đấu, có trời mới biết cậu ta ra sao!

Nghĩ một lát, bạn nữ trong cặp đôi ra vẻ thần bí, nói:

"Khi trận đấu bắt đầu, các cậu sẽ biết thôi."

Đến lúc đó, người chiếm thế thượng phong chắc là Lâu Thành nhỉ? 

Trận thứ chín phân thắng bại chỉ sau bảy phút thi đấu. Trọng tài tranh thủ thở dốc vài hơi rồi cất cao giọng nói:

"Trận thứ mười, Kim Đào đấu với Lâu Thành!"

Nhóm của ông chú họ Trịnh và cặp tình nhân kia đã ngồi vào chỗ ngay ngắn. Lưu Ứng Long và các đệ tử của võ quán Bạch Viên cũng dời mắt khỏi các trận đấu khác và tập trung nhìn về phía lôi đài thứ hai. 

Lâu Thành đưa áo khoác, các vật tùy thân và thẻ thi đấu cho giám sát viên. Cậu vượt qua vạch tuyến, bước vào lôi đài, đứng ở tay trái trọng tài. Cậu và Một quyền vô địch Kim Đào đứng cách nhau hai mét và cả hai cùng nhìn vào đối phương.

Trên khán đài, Đường đến lôi đài viết một dòng chữ lên phần đăng bài viết:

"Tranh tài sắp bắt đầu, Tiểu Quyền có phong phạm cao thủ hơn đối thủ rất nhiều!"

Viết xong, anh chụp một tấm hình, đính kèm với nội dung đã viết rồi đăng lên. Sau khi bài viết được đăng, có rất nhiều người vào bình luận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!