Người có ria mép mặc áo lông màu sẫm và cô gái chơi điện thoại sợ hãi đi theo sau Lưu Ứng Long. Thỉnh thoảng bọn họ đưa mắt nhìn về phía lôi đài số bảy nhưng các tuyển thủ đi qua đi lại và người xem đã che khuất tầm nhìn.
Lưu Ứng Long không nói một lời, cứ trầm mặc mà đi về phía trước, khiến cho sư đệ và sư muội phía sau có cảm giác áp lực.
Đi được một đoạn, cô gái chơi điện thoại nhịn không được yếu ớt hỏi:
"Đại sư huynh, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Lưu Ứng Long dừng bước.
Một lúc sau, anh ta khàn giọng nói: Phòng cấp cứu.
Ria mép và cô gái kinh ngạc nhìn nhau. Đại sư huynh không những bị bại bởi một kẻ không có cấp võ đạo mà còn bị thương?
Ba người lại lâm vào trầm mặc.
Bọn họ đi xuyên qua đám người, bước về phía phòng cấp cứu.
Chuyện bị thương trong quá trình giao đấu là một chuyện bình thường. Chuyện đột nhiên xảy ra thương vong cũng là một chuyện không thể tránh khỏi được. Vì thế, mỗi khi có một cuộc tranh tài võ đạo chính thức diễn ra, ban tổ chức và bệnh viện sẽ hợp tác với nhau.
Bọn họ sẽ đặt một phòng cấp cứu ở một nơi thích hợp trong võ quán để kịp thời sơ cứu cho tuyển thủ bị thương.
…
Lâu Thành vui mừng và cười thật tươi.
Cậu kích động bước đi trên đường. Sự phấn khích hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Cậu lấy điện thoại ra, đăng nhập vào QQ.
Cậu muốn chia sẻ tin mình chiến thắng cho Nghiêm Triết Kha ngay bây giờ.
"Ha ha ha, trận đấu võ đạo chính thức đầu tiên, tôi đã thắng! Thắng rồi, thắng rồi, thắng rồi!" Hai tay cậu lướt nhanh trên bàn phím.
Cậu còn gửi icon cười đắc ý.
Đương nhiên, lúc này Nghiêm Triết Kha vẫn còn đang ngồi trên máy bay. Phải hơn mười một giờ, chuyến bay của cô mới đáp xuống đất. Vì thế cô không có cách nào lập tức nhìn thấy tin nhắn và trả lời cậu được.
Đấy là còn chưa tính tới trường hợp chuyến bay bị trễ giờ.
Sau khi gửi tin nhắn, tâm trạng Lâu Thành đã bình tĩnh lại. Cậu suy nghĩ một lát rồi quyết định không nói tin này cho Thái Tông Minh nghe. Mọi việc cứ chờ đến khi kết thúc rồi nói với cậu ta sau. Ai biết được cậu sẽ đi được đến đâu.
Lỡ như trận ngày mai cậu lại bị thua, thế chẳng phải là cậu sẽ bị tên Tiểu Minh kia chế giễu một trận sao?
Mở mạng ra, cậu lên diễn đàn.
Cậu lại vào bài đăng trực tiếp của Đường đến lôi đài và Một quyền vô địch. Cậu muốn xem kết quả bên họ thế nào rồi nhưng không ngờ trận của hai người này lại diễn ra vào buổi chiều.
Bây giờ bọn họ đang lang thang trong võ quán, xem các tuyển thủ khác thi đấu.
"Tiếc quá! Trận của mình chẳng có ai chú ý cả. Chẳng có mấy người thấy được thắng lợi của mình…" Lâu Thành tiếc nuối nghĩ. Sau đó cậu cất điện thoại rồi đi đến lôi đài ở trung tâm.
Cậu muốn xem nhiều trận đấu một chút để tích lũy kinh nghiệm.
Thi đấu ở lôi đài trung tâm đều là các trận được chú ý. Nhưng trận đấu được chú ý không có nghĩa là võ giả cấp chín chuyên nghiệp ra sân. Bởi vì so với bọn họ, các tuyển thủ khác khá yếu. Bọn họ chưa đánh được vài chiêu thì đã thắng, như vậy thì người xem sẽ cảm thấy nhàm chán.
Vì thế các trận đấu ở lôi đài trung tâm được diễn ra theo quy tắc: thực lực hai tuyển thủ phải tương đương nhau.
Đương nhiên, các võ giả nổi tiếng ở bên ngoài thì không phải chịu quy tắc này. Có không ít người đến xem là vì bọn họ, cho nên tất nhiên bọn họ sẽ được sắp xếp đấu ở lôi đài trung tâm.
Lúc Lâu Thành đi đến lôi đài trung tâm, có một trận đấu vừa kết thúc. Nhiều khán giả không muốn thưởng thức trận đấu qua màn hình lớn mà muốn đến gần xem đang bàn tán rất sôi nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!