Chương 28: Con đường quang vinh

"Đại học Tùng Thành! Đại học Tùng Thành!"

Mới đầu là một vài người hô to, sau đó là cả khán đài đều hô theo. Tiếng hô to dần lên, làm rung động cả võ quán. Bầu không khí náo nhiệt đến mức khiến Lâu Thành cảm thấy tê rần cả da đầu. Cậu nhìn biển người đang hô to vang dội bên ngoài. Nhiệt huyết trong người cuồn cuộn tuôn trào.

Lúc này, cậu khao khát bản thân sẽ là người đại diện thi đấu cho câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành biết bao nhiêu.

Sau một tháng khổ luyện, cậu đã nắm rõ được toàn bộ những điểm mấu chốt và chiêu thức của Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích. Cậu không ngừng rèn luyện, thực lực cũng ngày càng gia tăng. Nhưng sau khi bắt đầu tranh tài vòng bảng đấu, phần đấu tập trong huấn luyện đặc biệt bị hủy bỏ.

Không có người so sánh nên cậu tạm thời không biết được thực lực bản thân đã đến trình độ nào rồi.

Thôi không nghĩ đến những điều vớ vẩn trong đầu, cậu tập trung nghe những lời giảng giải của lão Thi. Đây là lần đầu tiên cậu tham gia hoạt động tranh tài võ đạo, là lần đầu tiên được chứng kiến những diễn biến xảy ra trong phòng thay đồ.

Lão Thi vẫn bộ dáng không đứng đắn kia, nhưng hôm nay có vẻ nghiêm túc hơn một chút. Lão nhìn Lâm Khuyết, Trần Trường Hoa và những người còn lại trong đội chủ lực và dự bị, nói:

"Người mạnh nhất ở Quan Nam là Cổ Nhạc. Cậu ta cũng là con của lão sư chỉ đạo bên câu lạc bộ bọn họ - Cổ Chấn. À, cậu ta còn là chủ nhiệm của bên đấy nữa."

Phụt... Suýt nữa là Lâu Thành bật cười thành tiếng. Cậu còn tưởng rằng lão Thi sẽ nghiêm túc nói về đối thủ, không ngờ lão lại nói về xuất thân của người ta.

Lão Thi bắt đầu nói vào vấn đề:

"Có phải nghe lão già ta nói như vậy, các cô cậu cảm thấy nhẹ nhõm? Cảm thấy cậu ta chỉ là một tên nhãi nhép dựa vào quan hệ mới được như thế? Ha, đúng là cậu ta được như vậy là dựa vào quan hệ để đi"cửa sau

". Nhưng cậu ta cũng có mấy phần thực lực. Tháng tư năm nay, mới lần đầu tham gia thi đấu định cấp chuyên nghiệp đã thuận lợi đạt được cấp chín chuyên nghiệp, cùng cấp với Lâm Khuyết cậu đấy."

Lâm Khuyết hơi gật đầu, có vẻ như cậu ta đã sớm biết chuyện này.

"Cổ Nhạc thân hình cao lớn, cơ thể rắn chắc, sức lực dẻo dai, đấu pháp cực kỳ mạnh. Nhớ chú ý tính từ ta dùng nhé, là"cực kỳ mạnh

". Lão Thi ho khan vài tiếng rồi nói tiếp:"Các cô cậu hẳn đều xem qua những đoạn video cậu ta thi đấu, nên ta chỉ tập trung nói ba điểm chính.

Thứ nhất, đừng vì nhìn thấy cậu ta có sở trường là sức mạnh và đấu pháp mà bỏ qua mặt thể lực của cậu ta. Ngoại trừ lần bại dưới tay Cù Huy của Tam Giang, còn lại thì cậu ta luôn là người đầu tiên xuất chiến, liên tục đánh bại ba đối thủ, nhưng thể lực của cậu ta lại không hề suy yếu.

"Lúc đang nói chuyện, lão lại liếc Lâu Thành một cái như muốn nói"nếu chỉ so về thể lực, bên chúng ta cũng có một con quái vật đây này

". Lâu Thành yên lặng cúi đầu, trong lòng cũng khá tiếc nuối. Nếu thật sự so về thể lực, cậu có thể khiến cậu ta gọi cậu một tiếng"cha!Thứ hai, cậu ta luôn duy trì được sự bình tĩnh của mình. Cho dù gặp phải đối thủ có sở trường du đấu, cậu ta đều có thể giữ vững cơ thể, không mù quáng bám theo đối phương, gặp chiêu nào thì phá chiêu ấy.

Sau đó, chờ đến khi đối thủ đã tiêu hao quá nhiều thể lực, lộ ra sơ hở, hoặc là cậu ta cố tình lộ ra sơ hở để đánh lừa đối phương, rồi hạ gục người đó. Cậu ta dùng đấu pháp không sợ bị thương, không sợ tiêu hao hết thể lực để giải quyết đối phương trong thời gian ngắn.

"Nói đến đây, lão Thi lại liếc Lâu Thành một cái tựa như muốn nói"nếu thực lực của cậu mạnh hơn một chút thì đã có thể là khắc tinh của Cổ Nhạc, cậu ta muốn chờ cậu tiêu hao hết thể lực chắc chờ tới tết Công

-gô.Nếu thật sự có thể chiến đấu như vậy, chúng ta có thể đại chiến ba ngày ba đêm, xem ai không chịu nổi cơn buồn ngủ mà gục xuống trước…"

Đầu óc Lâu Thành bay bổng, tưởng tượng đến cảnh như vậy. Đáng tiếc, cặp đấu này chắc chắn sẽ không được khán giả ưa thích! Chắc chưa xem hai người đấu xong, khán giả dưới đài đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông của hai người n lần.

Rồi sau đó, khi có trận đấu giữa hai người, khán giả sẽ chẳng thèm đến xem, chỉ chờ nghe thông báo kết quả cho nhanh gọn.

Lão Thi như làm ảo thuật biến ra một chai rượu bằng kim loại, uống một ngụm thật đã, rồi chẹp miệng nói: "Thứ ba, theo sự quan sát của ta và thông tin do Lâm Hoa thu thập được, Cổ Nhạc cậu ta rất tự phụ và tự đại, nên cậu ta chắc chắn sẽ xuất chiến đầu tiên, sẽ không tính để các đối thủ khác làm tiêu hao thể lực của Lâm Khuyết.

Bạn thân của Lâm Hoa là học viên của Học viện Quan Nam, đã bị cô ấy biến thành gián điệp.

"Lâm Khuyết, cậu hãy ra sân đầu tiên, lấy cứng đối cứng mà đánh bại Cổ Nhạc, làm giảm khí thế của bên Quan Nam xuống. Chỉ cần thắng trận đầu, hy vọng chiến thắng của chúng ta sẽ được nâng lên bảy mươi phần trăm."

Lâm Khuyết mặc võ phục có hai màu trắng đen của Đại học Tùng Thành, trông rất nhẹ nhàng, gọn gàng và thoải mái.

Lúc này, khi nghe lão Thi sắp xếp như vậy, cậu ta vẫn không có biểu cảm gì khác lạ, đáp: Vâng.

"Hôm nay, cậu có thể vờ sử dụng đấu pháp du đấu, Cổ Nhạc sẽ vờ lộ ra sơ hở để đánh lừa cậu, để có thể lấy tổn thương đổi lấy chiến thắng.

Sau đó, cậu hãy nắm lấy cơ hội này, dùng Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích điên cuồng tấn công, hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, dùng hết thể lực để đánh bại cậu ta trong thời gian ngắn, không cho cậu ta có cơ hội kịp phản công.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!