Trong lúc Hứa Vạn Niên ngạc nhiên và nghi ngờ, lễ khai mạc của hội võ đạo đại học cả nước đã diễn ra. Đầu tiên là màn trình diễn của giàn nhạc giao hưởng Đại học Tùng Thành, sau đó là màn nhảy đầy sức sống tuổi trẻ của đội văn nghệ.
"Xem xong màn nhảy này là có thể về ký túc xá đánh một giấc rồi." Thái Tông Minh rất có kinh nghiệm nói.
Lâu Thành vờ tỏ vẻ sợ hãi:
"Lúc làm lễ khai giảng, Hiệu trưởng nói xàm cả nửa tiếng. Nếu hôm nay ông ấy vẫn như vậy, có khi nào bị người ta đánh luôn không?"
"Có bị đánh hay không thì tôi không biết, nhưng số người sẽ lên nói xàm trên sân khấu không chỉ có một mình ông ấy thôi đâu.
Mấy hôm trước tôi xem lại đoạn phim của lễ khai mạc năm ngoái, tôi vẫn nhớ như in phần phát biểu của Hội trưởng hội liên hiệp võ đạo, phải nói đây là một phần phát biểu xuất sắc với khả năng ru ngủ người khác! Thiếu chút nữa là tôi đã ngủ gục luôn!
"Vẻ mặt Thái Tông Minh như muốn nói"Anh đây đã hy sinh oanh liệt như thế đấy
". Phía trước hàng ghế dành cho khách quý, tại chỗ ngồi dành cho câu lạc bộ võ đạo Đại học Sơn Bắc, Hứa Vạn Niên ngồi nghe Hiệu trưởng Đại học Tùng Thành phát biểu mà hai mắt muốn ríu cả lại. Nhưng anh ta không dám ngủ, vì chương trình này được phát sóng trực tiếp!"Nói nhiều khủng khiếp luôn…
"Khóe miệng chàng trai mặt có tàn nhang ngồi cạnh anh ta giật giật. Cậu ta nói:"Hứa sư huynh, anh có thể dùng năng lực miệng quạ đen của anh để rủa ông ta được không?
Rủa ông ta quên lời, ném bản thảo, hay đột nhiên tăng xông gì đó ấy…
"Hứa Vạn Niên trầm mặc một lát rồi thở dài, nói:"Anh cũng muốn thế, nhưng mà, mẹ kiếp, khoảng cách quá xa!
"Dứt lời, anh ta quay sang nhìn Bành Nhạc Vân:"Những lúc như thế này, anh thấy thật hâm mộ và sùng bái Bành sư đệ. Dù xung quanh có người hay không, có ồn ào như thế nào, cậu ta cũng có thể thả hồn về nơi xa xăm, có thể
"tập trung suy nghĩ đến chuyện đời".
Nhiều khi anh thấy hơi nghi ngờ, không biết liệu có phải cậu ta có dị năng trợn tròn mắt khi ngủ hay không nữa.Em cũng hâm mộ anh Nhạc Vân, có thể ngẩn người ở bất kỳ đâu.
"Một thành viên khác của câu lạc bộ võ đạo Đại học Sơn Bắc phụ họa thêm."Các cô cậu nhỏ giọng chút."
Lão sư chỉ đạo của câu lạc bộ Đại học Sơn Bắc ngồi ở hàng ghế trước chợt quay đầu lại và nói. Người đàn ông trung niên này đầu đã bạc trắng, hốc mắt sâu, khí chất cứng ngắc.
Dường như ông ta khá có tiếng nói trong câu lạc bộ, nên khi ông ta lên tiếng, mọi người lập tức im lặng.
Nửa tiếng sau, hai mắt Thái Tông Minh đờ đẫn, mí mắt không ngừng đánh nhau:
"Cam à, chúng ta tâm sự một chút đi! Nếu không tôi sẽ ngủ gục trong lúc đứng, sau đó sẽ ngã lăn xuống rồi trở thành trò cười của cả nước mất."
"Tôi nghĩ Hiệu trưởng sắp nói xong rồi. Hôm nay, khách quý nhiều như vậy, mọi người đều có vài lời phát biểu. Nếu phần phát biểu của ông ấy chiếm quá nhiều thời gian, có khi lễ khai mạc sẽ kéo dài đến sáng mai."
Lâu Thành tự an ủi.
Sự náo nhiệt của bầu không khí được khơi lên nhờ các bài nhạc và điệu nhảy hạ dần xuống.
Lâu Thành vừa dứt lời, Hiệu trưởng đã đọc xong diễn văn. Thời gian đọc diễn văn có hạn, nên ông ấy miễn cưỡng dừng lại, vẻ mặt như chưa được nói thỏa mãn mà bước xuống đài.
Bốp bốp bốp!
Tiễng vỗ tay chân thành và nhiệt liệt vang lên khắp cả võ quán.
Lâu Thành và Thái Tông Minh vỗ tay rất nhiệt tình. Cả hai đều có cảm giác như vừa thoát khỏi một kiếp nạn gì đó rất lớn.
Và các cậu đều rất muốn cảm ơn ông ấy đã hạ khẩu lưu mệnh (*)!
"Và sau đây, xin mời Hội trưởng hội liên hiệp võ đạo đại học cả nước, ngài Phương Kim Giác lên đọc diễn văn." Người dẫn chương trình lại tiếp tục mời vị khách quý tiếp theo.
… Thái Tông Minh nhếch miệng:
"Cam, chúng ta vẫn nên nói chuyện với nhau đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!