Sắc thu đã đậm nét hơn, bầu trời cao xanh, thời tiết lành lạnh. Hồ Triệu Sơn sóng nước chập chùng làm người ta cảm thấy mát lạnh.
Lâu Thành vốn định để Nghiêm Triết Kha vịn tay cậu để lên thuyền, nhưng không ngờ, cô như một con nai nhỏ linh hoạt, nhẹ nhàng nhảy lên rồi vững vàng đáp xuống sàn thuyền mà không hề làm thuyền chao đảo.
"Quả nhiên thực lực của cô ấy cao hơn mình… Không những không thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, mà ngay cả anh hùng giúp mỹ nhân cũng không được làm…" Lâu Thành thầm tự giễu. Lâu Thành tự hiểu thực lực của bản thân đến đâu nên đàng hoàng leo lên thuyền nhỏ, ngồi đối diện với Nghiêm Triết Kha.
Mỗi người đều có mái chèo riêng.
"Tôi còn định kéo cậu lên đấy." Nghiêm Triết Kha khẽ cười trêu ghẹo cậu. Gió hôn nhè nhẹ lên mái tóc đen huyền của cô, thổi lên những sợi tóc tinh tế sau lưng cô.
"Vậy chẳng phải sẽ thành mỹ nhân cứu anh hùng rồi sao?" Lâu Thành giả vờ kinh ngạc. Tình Thánh đã dặn, lúc không biết trả lời đối phương như thế nào thì pha trò làm cô ấy cười.
Quả nhiên, Nghiêm Triết Kha cười hai tiếng rồi hỏi:
"Cam, cậu biết chèo thuyền không?"
Không biết… Lâu Thành thành thật trả lời. Trước khi học cấp ba, nhà cậu không có điều kiện; khi học cấp ba, cậu lại không có thời gian rảnh; sau khi tốt nghiệp, cậu chìm đắm trong đống tuyển tập tranh tài võ đạo và các tin tức liên quan, rồi gặp gỡ bạn thân, bạn học; đồng thời, lúc đó cậu cũng đang đắm mình trong thế giới ảo; thế nên, cậu làm gì có thời gian đi chèo thuyền!
Nghiêm Triết Kha mím môi, đôi mắt đen của cô vụt sáng. Cô nghiêm túc nói:
"Thật khéo, tôi cũng vậy…"
Lâu Thành cười nói:
"Không phải cậu là con gái vùng sông nước Giang Nam sao?"
Thuyền của Thái Tông Minh và Du Phương Phương, Triệu Cường và Trang Tiểu Quân đã chậm rãi chèo ra ngoài. Nhưng thuyền của Khưu Chí Cao và Quách Thanh, Trương Kính Nghiệp và Phan Tuyết lại chèo vòng vòng một chỗ.
"Nhưng tôi lớn lên ở Tú Sơn. Hơn nữa, không phải người con gái nào ở Giang Nam cũng biết bơi, cũng biết chèo thuyền nhé. Hai người chị họ của tôi đều như thế."
Nghiêm Triết Kha vừa bực mình vừa buồn cười trả lời.
Lâu Thành cứ thấy tốt là được, cậu không tìm hiểu sâu hơn về tình huống của gia đình Nghiêm Triết Kha. Cậu cười ha ha nói:
"Xem ra, chuyện gì cũng không được vơ đũa cả nắm. Nếu cả hai chúng ta đều không biết thì cùng nghiên cứu xem chèo thuyền ra sao. Việc này cũng khá thú vị đấy."
Nghiêm Triết Kha khẽ gật đầu. Vì hai tay cô đang cầm mái chèo nên hất cằm về hướng Triệu Cường và Trang Tiểu Quân:
"Cậu xem hai người họ kìa. Chèo tốt đấy, chúng ta thử làm theo đi."
Được. Lâu Thành nhìn qua Triệu Cường và bắt chước động tác của cậu ta, vung mái chèo lên.
Mái chèo chèo vào mặt nước, gợn lên những gợn sóng xanh biếc, nhưng thuyền không tiến lên phía trước mà cứ chao đảo.
Nghiêm Triết Kha cũng vung mái chèo.
Cô như người thiếu nữ Thái Lăng ở giữa trời nước mênh mông xanh biếc, người và cảnh hòa vào nhau tạo thành một bước tranh tuyệt mỹ. Nhưng, thuyền của hai người vẫn không tiến lên phía trước được, vẫn xoay vòng tại chỗ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi bật cười.
Lâu Thành muốn thể hiện bản thân, cậu đã sớm nghĩ đến chuyện chèo thuyền nên lúc này trong lòng cậu không hề cảm thấy hoang mang. Cậu đem tinh thần nhập vào Đan Điền, nhìn viên kim đan và tiến vào trạng thái tĩnh. Xung quanh đột nhiên chìm vào yên lặng.
Tinh vân chậm rãi chuyển động, các vị trí chi tiết trên cơ thể dần dần hiện ra. Cậu có thể cảm nhận được sự chập chùng của con thuyền, nghe thấy tiếng sóng gợn từng cơn.
Loạng choạng.
Mái chèo hạ xuống, gợn ra nhiều con sóng lăn tăn hơn. Sức mạnh liên tục được sinh ra bên trong cậu. Cậu mượn lực thay đổi phương hướng và tư thế để phù hợp với việc chèo thuyền.
Cùng lúc đó, Lâu Thành phát hiện Nghiêm Triết Kha cũng trở nên nhuần nhuyễn hơn. Mỗi lần cô vung mái chèo đều phối hợp với con thuyền, với sóng nước và với cậu, tăng thêm sức mạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!