Chương 17: Con trai không được rụt rè

Thấy Triệu Cường đã thay xong quần áo và đang cầm gel đi vào phòng rửa mặt, không hiểu sao Lâu Thành lại hơi căng thẳng, không còn bình tĩnh và tự tin như lúc tập võ nữa.

"Khẩu Vương, Tình Thánh, tôi nên mặc gì đây?"

Cậu khiêm tốn hỏi.

Thái Tông Minh khoanh hai tay trước ngực, đắc ý nói:

"Sao? Giờ mới biết nên hỏi tôi sao? Có ngon thì mặc nguyên bộ võ phục của cậu mà đi đi."

Không đợi Lâu Thành bóp chết cậu ta, cậu ta nói tiếp: "Chèo thuyền là thể loại vận động, mặc quần jean hoặc quần thường là thích hợp nhất.

Chẳng hạn như A Cường, Chiến sĩ thi đua và lão Khưu đều thuộc dạng vừa không đẹp trai vừa không có khí chất, tốt nhất nên mặc quần áo màu sáng, lúc nhìn vào sẽ thấy sạch sẽ và có tinh thần.

Vốn dĩ cậu cũng như bọn họ, nhưng gần đây không biết do uống lộn thuốc hay luyện võ đến tẩu hỏa nhập ma mà trở thành mặt người dạ thú, tính tình thâm trầm. Vì thế, cậu nên mặt quần áo màu sẫm, ừm, nên mặc áo sơ mi đen, phối với cái áo khoác da ngắn kia, cả cái nón màu nâu kia nữa.

Như vậy trông sẽ hoạt bát hơn. Này, này, này, sơ mi đừng có đóng thùng, cũng đừng kéo khóa áo khoác da lên. Cậu thật lỗi thời!"

Dựa trên sự chỉ đạo của bạn học Tiểu Minh, Lâu Thành thay xong quần áo. Cậu nhìn bản thân trong gương một lượt từ trên xuống. Khá ổn, mang lại cho người nhìn cảm giác trầm ổn nhưng không mất đi sự năng động của sinh viên.

Về phần Triệu Cường, Khưu Chí Cao và Trương Kính Nghiệp, dù lấy sự sạch sẽ và hoạt bát làm chủ đạo nhưng Thái Tông Minh cố gắng chọn kiểu quần áo khác nhau cho bọn họ, tránh khi ra ngoài, người ta nhìn vào còn tưởng là đồng phục của ký túc xá hay đồng phục làm việc.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cả đám vừa hưng phấn vừa thấp thỏm đi theo Thái Tông Minh ra khỏi phòng, đến nơi hẹn gặp.

"Khẩu Vương, sau đó tôi nên làm gì đây?"

Bước nhanh vài bước, tiến lên sóng vai với Thái Tông Minh, Lâu Thành thấp giọng hỏi.

Thái Tông Minh cười nói: "Phóng khoáng, mạnh mẽ một chút. Con trai không được rụt rè. Hơn nữa, người thương của cậu không quen biết bạn cùng phòng của Quách Thanh, lại càng không quen biết bọn tôi. Dưới hoàn cảnh lạ lẫm này, chắc chắn cô ấy sẽ càng dựa dẫm và gần gũi với người cô ấy quen hơn.

Quách Thanh thì để mắt đến lão Khưu, cơ hội của cậu sẽ tới. Cậu cứ mạnh mẽ bước đến lôi kéo nói chuyện với cô ấy, nói mấy chủ đề mà bình thường hay trò chuyện trên QQ ấy. Lúc đó cô ấy sẽ cảm thấy vui, sẽ không thấy buồn chán. Về phần chi tiết sau đó, tôi không thể chỉ cậu được, cậu phải tự mình làm thôi.

Nhớ kỹ, phải phóng khoáng và mạnh mẽ!Nói chuyện phiếm giống như khi nói trên QQ? Nhưng lúc không biết nói gì thì làm gì có icon để biểu lộ cảm xúc…

"Lâu Thành khẽ hít sâu một hơi."À, cái này thì cậu phải nhớ kỹ nguyên tắc: lấy việc chọc cô ấy cười là mục đích chính. Con trai hài hước khá ăn điểm trong mắt con gái, nhưng không được phép tục. Ít nhất, trước khi hai người cực kỳ thân thiết với nhau, cậu không được phép như thế.

"Thái Tông Minh vỗ vai Lâu Thành vài cái:"Cứ bình tĩnh và thoải mái đi nào. Dù sao tôi cũng không trông chờ vào cậu lắm, thất bại cũng không sao, coi như tăng thêm kinh nghiệm là được."

Lâu Thành khinh bỉ nhìn cậu ta một cái.

Nghe cậu ta thẳng thắn nói như thế, cậu cũng bớt hồi hộp hơn.

Địa điểm hẹn gặp là bên cạnh cổng phía đông. Chờ chừng mười phút đồng hồ, cả bọn đã trông thấy năm cô gái duyên dáng đang đi tới.

Nháy mắt Lâu Thành đã nhìn thấy Nghiêm Triết Kha, trong mắt cậu chỉ có cô mà không hề quan tâm đến sự tồn tại của các cô gái khác.

Bởi vì đi chèo thuyền nên cô không mặc váy mà mặc quần jean màu nhạt, chân mang một đôi giày màu trắng. Phía trên là một chiếc áo màu trắng, trước ngực thêu những hoa văn nhỏ tinh tế. Cô khóac một chiếc áo khoác nhỏ màu xanh nhạt ở bên ngoài. Hôm nay cô thả tóc và không để tóc mái.

Dáng vẻ của cô lúc này trông rất xinh đẹp, khéo léo và thanh thuần.

"Cô gái có can đảm để lộ trán đều đẹp cả." Thái Tông Minh cười nhẹ.

Triệu Cường, Khưu Chí Cao và Trương Kính Nghiệp cũng nhìn Nghiêm Triết Kha. Cho dù ở đâu, cô cũng là tâm điểm của mọi sự chú ý.

Bọn họ nhếch miệng rồi khẽ liếc về phía Lâu Thành.

Mặc dù đã biết trước lần giao lưu này có bạn cũ của Lâu Thành, nhưng không ai trong bọn họ nghĩ rằng bạn cũ của cậu ta sẽ như vậy cả.

Đứng bên cạnh cô ấy, Trang Tiểu Quân, người bọn họ cảm thấy rất xinh đẹp, cũng bị lu mờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!