Nhìn dáng vẻ của Lâu Thành, Lý Mậu nhịn không được cười nói: "Lâu sư đệ, không cần phải căng thẳng vậy đâu. Căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của bản thân, khiến cho động tác trở nên cứng ngắc và không đúng lực. Đương nhiên, lúc tỷ võ cũng có chút căng thẳng.
Cái này dân chuyên nghiệp hay đùa là kích thích để sản sinh ra adrenalin (*), cho nên võ giả chân chính đều muốn đạt được trình độ gấp mà không loạn này. Ôi, nhưng anh không làm được như thế. Mới tham gia thi đấu định cấp nghiệp dư mà cơ thể đã run lẩy bẩy.
May mà gặp toàn đối thủ yếu và căng thẳng hơn anh."
Đây là lời khuyên chân thành của một sư huynh. Lâu Thành cảm thấy rất cảm kích. Cậu ghi tạc điều đó vào trong lòng rồi hít thở thật sâu và cố loại bỏ sự căng thẳng đang ngự trị trong cậu ra ngoài. Cậu bày ra tư thế nghênh chiến mà Lý Mậu đã chỉ. Chân cậu khuỵu xuống, lưng hơi cong.
Lúc này trông cậu như một con mèo hoang đang chuẩn bị tấn công kẻ thù.
Lý Mậu cũng bày ra tư thế nghênh chiến. Anh bình thản: Tiếp chiêu đi!
Anh bước một chân lên trước, chân dùng lực, eo di chuyển. Tay phải nắm lại rồi đánh về phía cổ Lâu Thành. Đây là chiêu thức đơn giản nhất, Trực Thủ Trung Cung.
Lâu Thành vội vàng nghiêng sang một cạnh để tránh.
Nhưng chân cậu bỗng nhiên mất thăng bằng khiến cả người cậu mất trọng tâm. Cậu lập tức vận dụng Âm Dương Trang để giữ thăng bằng cho cơ thể và tránh được một cú ngã sấp xuống đất.
Không biết từ lúc nào, chân phải của Lý Mậu đã đá tới, ngăn ở hướng cậu tránh né.
"Lúc tỷ võ, không phải không thể tránh né, cũng không nhất định phải phản công lại, nhưng cậu phải chú ý đến bộ pháp, phải chú ý đến từng động tác của đối phương. Trên đánh dưới gạt chân là cách đánh thường thấy trong các trận đấu.
Lúc nãy, cậu đã quên đi thân phận võ giả của mình, cứ chăm chăm vào tránh né như người bình thường. Thành ra, bộ pháp rối loạn và chỉ nhìn thấy được nắm đấm phía trên của anh.
"Lý Mậu dùng tay phải kéo Lâu Thành đứng dậy rồi chỉ ra chỗ sai của cậu. Sau đó anh nói tiếp:"Cậu nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta tiếp tục.
"Lâu Thành trở lại vị trí cũ, cậu ghi nhớ điều này rồi yên lặng suy nghĩ một lúc. Sau đó lại tiếp tục thi triển thế nghênh chiến thứ hai. Lần này, Lý Mậu dần dần tiếp cận Lâu Thành. Bộ pháp linh hoạt. Lâu Thành mở to hai mắt tập trung nhìn từng động tác của anh ta."Là một quyền bên trái? Hay một quyền bên phải?
Là đá chân? Hay là một đòn bằng khuỷu tay?
Nếu là một quyền phải, mình nên tránh bằng cách nào?
Nếu là quyền trái, thì mình có cơ hội nào để phản công lại không?"
...
Trong đầu Lâu Thành hiện ra rất nhiều hướng có thể xảy ra, và cậu cũng nghĩ xem nên đối phó bằng cách nào. Nhưng khi cậu vẫn còn chưa nghĩ hết thì Lý Mậu đã bước tới gần cậu. Bước chân anh xoay tròn và áp sát vào người Lâu Thành.
Sau đó anh tung ra một đòn cùi chỏ khiến Lâu Thành phải lùi lại hai bước. Mặc dù anh không dùng nhiều lực, nhưng cũng khiến ngực Lâu Thành cảm thấy đau đớn.
Mà trong toàn bộ quá trình này, đầu óc Lâu Thành hỗn loạn, tay chân luống cuống. Lần này cậu còn kém hơn lần trước, còn không biết tránh sang một bên.
"Tại sao lại như vậy?"
Lâu Thành ngây người ra.
Lý Mậu xoay người cười nói: "Mặc dù bình thường dòng suy nghĩ của chúng ta rất nhanh, một giây có thể suy nghĩ ra rất nhiều thứ, thân thể lúc nào cũng không theo kịp đại não. Nhưng lúc tỷ võ, đại não lại thường không theo kịp cơ thể.
Muốn rất nhiều, nhưng lại cứ do dự, không quyết đoán, đến mức có thể xem như là rụt rè, dẫn đến tay chân luống cuống. Đây chính là ý nghĩa của việc luyện tập lặp đi lặp lại, là ý nghĩa của việc giao đấu.
Chúng ta phải tập luyện thật nhiều, giao đấu thật nhiều để các tình huống đó trở thành bản năng của chúng ta. Cậu cần phải quan sát và phán đoán được tình huống, sau đó quả quyết và nhanh chóng đưa ra quyết định. Lâu sư đệ, không sao cả. Lần đấu tập thứ nhất đều như vậy.
Lần đầu của anh so với em còn tệ hơn nữa cơ.Luận võ trong tưởng tượng lúc nào cũng dễ dàng cả." Lâu Thành cười tự giễu. Cậu đã bắt đầu hiểu ra vấn đề mình gặp phải rồi.
Lại thêm một lần nữa, Lâu Thành bày ra tư thế nghênh chiến. Lý Mặc lại tiếp tục lặp lại chiêu cũ. Chân bước lên phía trước và tung ra một quyền.
Lực từ chân truyền lên, đi qua eo và truyền qua cột sống.
Sau hai lần đấu tập vừa rồi, Lâu Thành đã rút kinh nghiệm hơn. Cậu lập tức cúi người xuống rồi tính dùng chiêu gạt chân vừa rồi của Lý Mậu để gạt lại chân anh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!