Cái nắng cuối thu vẫn chói chang và oi ả, chiếu xuyên qua kẽ lá mà rong chơi khắp mặt đất. Ánh mặt trời lúc ba giờ chiều trắng xóa và rực rỡ phủ lên võ đường sơn màu đen to lớn một lớp áo màu vàng nhạt đẹp đẽ.
Phía trên cánh cửa chính của võ đường có khắc mấy chữ lớn màu đen, những chữ lớn đó chính là tên của nó:
"Câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành."
Từ xa nhìn mấy chữ này, lại nhìn những hàng người nam nữ trẻ tuổi đang hướng về võ đường, Lâu Thành có thể cảm nhận được tinh thần của họ đang mạnh mẽ và phấn khởi như thế nào. Thế nhưng người cũng được xem như là trai tráng trẻ tuổi như cậu lại sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng.
Trong lòng cậu có một cảm giác như người con xa quê tìm được những vật quen thuộc và gần gũi của quê mình vậy. Tất nhiên, võ đạo không phải là quê hương và câu lạc bộ cũng chẳng phải là nhà.
Cậu quay đầu lại nhìn người bạn cùng phòng của mình là Thái Tông Minh như để tìm kiếm một chút an ủi.
Hai người chỉ mới quen biết nhau khi vào nhập học đại học, nhưng lại hợp tính nhau đến không ngờ. Sau lại vì cùng nhau trải qua nhiều chuyện trong khóa huấn luyện quân sự mà trở thành một đôi bạn thân.
Bọn họ thân thiết đến nỗi có thể nhắm mắt kể lại tất tần tật mọi thói xấu của đối phương mà không có một chút do dự hay ngập ngừng.
Thái Tông Minh cao hơn Lâu Thành nửa cái đầu, hình như cậu ta cao hơn một mét tám. Cậu không thể không thừa nhận rằng dáng người của anh bạn này không những cao ráo mà khuôn mặt cũng thuộc hàng điển trai, nếu như theo các cuốn tiểu thuyết thì cậu ta cũng được xem như đẹp trai ngời ngời, hơn nữa gia đình cũng thuộc diện khá giả, cậu ta lại rất biết cách ăn mặc, nhưng người này lại có một tật xấu chết người, đó là không khống chế được mồm miệng của mình.
"Cam à, cậu hồi hộp cái gì vậy hả?"
Thái Tông Minh đút hai tay vào túi quần, sau khi cảm nhận được sự căng thẳng của Lâu Thành thì nói:
"Không phải chỉ là lễ chào đón của câu lạc bộ võ đạo thôi sao, có nhiều người còn không thèm đến tham dự kia kìa, cậu nhìn tên họ Hậu kia xem, còn đến đăng kí sớm hơn cả chúng ta. Với lại đây cũng chả phải là buổi kiểm tra hay kỳ thi gì, cậu căng thẳng như thế để làm gì hả?"
Lâu Thành suy nghĩ một lát, cảm thấy vẫn nên xin một ít lời khuyên từ cậu ta, cậu lựa lời mà nói:
"Tình Thánh này, cậu còn nhớ cô gái mà chúng ta đã gặp hôm đăng ký không?"
Cái tên này tự nhận đã quen rất nhiều bạn gái, kinh nghiệm yêu đương phong phú, hơn nữa lại còn rất giỏi mấy vụ đoán mò và bịa chuyện, cho nên cậu ta được tất cả mọi người trong phòng ngủ gọi là Tình Thánh. Vì thế những chuyện liên quan tới vấn đề tình cảm này cứ đến hỏi cậu ta là được…
"Nhớ chứ! Sao mà không nhớ được cơ chứ? Vào học cũng hơn một tháng rồi, kiểu con gái đặc biệt như vậy tôi mới gặp được hai ba người thôi. Nếu không phải tôi có người yêu thì đã nhào tới bắt chuyện làm quen từ lâu rồi!"
Thái Tông Minh lườm Lâu Thành một cái, sau đó lại cười gian hỏi:
"Sao thế? Thích cô ấy hả? Muốn theo đuổi người ta sao? Cam à, thế mà lúc đầu tôi còn tưởng cậu là một người ít nói, thật thà nữa chứ! Thật đúng là không thể ngờ mà!"
Lâu Thành vội vàng giải thích:
"Thực ra tôi đã quen biết cô ấy từ lâu rồi, hồi học trung học phổ thông, lớp cô ấy ngay bên cạnh lớp tôi. Mỗi lần quảng bá cho đại hội võ thao, bọn tôi đều đứng cùng hàng, cô ấy đứng đầu hàng phía bên phải, tôi đứng đầu hàng phía bên trái, nên cũng xem như có quen biết.
Ừm… cậu hiểu mà, đúng không?Hiểu mà! Cậu quen cô ấy, thế cô ấy có quen cậu không?
"- Thái Tông Minh buồn cười hỏi. Khóe miệng Lâu Thành giật giật, cậu phát cáu nhìn Thái Tông Minh một lúc lâu rồi mới rầu rĩ nói:"Không quen…À, hiểu rồi, ra là yêu đơn phương con gái nhà người ta. Ai mà chưa từng yêu đơn phương chứ?
"Thái Tông Minh không cười nhạo cậu nữa, ngược lại còn nói:"Hèn chi lúc ấy cậu lại lôi kéo tôi đi đăng ký vào câu lạc bộ võ đạo, hại tôi còn tưởng cậu nhìn thấu được sức mạnh vô địch mà tôi đang che giấu cơ chứ!Xí, hạng tôm tép như cậu chỉ mới là nghiệp dư cấp 5, lấy đâu ra sức mạnh vô địch gì hả!"
- Lâu Thành cười khẩy mỉa mai lại Thái Tông Minh.
Thế giới bây giờ đối với võ đạo bắt nguồn từ xa xưa đã không còn là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết nữa. Từ mấy ngàn năm trước võ đã xuất hiện, trải qua bao thăng trầm của dòng thời gian, nó tồn tại đến thời kỳ cận đại thì vấp phải sự phát triển của khoa học kỹ thuật.
Sau mấy chục năm đối đầu với khoa học, võ đạo đã bắt đầu thay đổi những quan điểm truyền thống lâu đời của mình, hoàn toàn hòa nhập vào các mặt của xã hội, các cấp võ đạo cũng mang hơi hướng của cuộc sống hiện đại.
Hiệp hội võ thuật chuyên môn sẽ định kỳ tổ chức một cuộc thi để xác định cấp bậc mỗi người. Cấp một là cấp cao nhất, cấp chín là cấp bậc dành cho những người mới học.
Nhưng nếu học ở bên ngoài thì được xem như dân nghiệp dư, trong đó nghiệp dư cũng được chia là chín cấp, cho nên cũng có những cuộc thi đấu giữa chín cấp của nghiệp dư.
Nhưng đừng có coi thường dân nghiệp dư nhé, dư sức đánh thắng người bình thường đó.
Thái Tông Minh tặc lưỡi nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!